“Ra là vậy…” - Quý Ức tin là thật, không miễn cưỡng Hạ Quý Thần tham gia buổi tiệc cùng mình nữa.
----
Lúc tới khách sạn lớn nhất Bắc Kinh là đã 7 giờ tối rồi, muộn nửa tiếng so với giờ đã hẹn.
Quý Ức không dám chậm trễ nữa, xe vừa dừng lại, cô liền mở cửa xe đi xuống: “Em lên trước đây.”
“Ừ.” - Hạ Quý Thần nhẹ nhàng đáp lời cô, trước khi Quý Ức đóng cửa xe anh còn nói thêm: “Khi nào sắp xong, báo trước cho anh biết một tiếng, anh tới đón em.”
“Được.” - Quý Ức mỉm cười trả lời Hạ Quý Thần, đóng cửa xe lại, cách lớp cửa kính, cô vẫy tay tạm biệt Hạ Quý Thần, sau đó đi vào khách sạn.
Qua lớp kính, Hạ Quý Thần nhìn thấy Quý Ức được một cô nhân viên phục vụ dẫn vào thang máy, đợi đến khi cửa thang máy đóng hoàn toàn, anh mới khởi động lại xe, chậm rãi rời khỏi chỗ đó.
----
Bộ phim điện ảnh mới được quay lần này của đạo diễn “Cửu Trọng Cung” tên là “Lưu Niên”.
Bởi vì là vai diễn khách mời, nên cảnh quay của Quý Ức trong phim không nhiều, khoảng hai đến ba ngày là quay xong.
Nữ diễn viên chính của “Lưu niên” là một diễn viên gạo cội, lúc Quý Ức tốt nghiệp và được săn đón, thì cô diễn viên này đã nổi tiếng khắp nơi rồi. Nam diễn viên chính là một “diễn viên trẻ” đang hot, tiếng tăm không được tốt cho lắm, trước giờ Quý Ức chưa từng hợp tác với anh ta, mặc dù trong một số hoạt động lớn có gặp qua, nhưng cũng chỉ là gật đầu chào xã giao, tính ra thì buổi tiệc tối nay mới xem là gặp gỡ một cách đường đường chính chính.
Nam diễn viên chính tên là Dương Lê, diện mạo thật sự rất đẹp trai, ăn nói rất thú vị, đối với Quý Ức cũng rất thân thiện.
Nhưng đối diện với một Dương Lê không ngừng tìm lời để bắt chuyện cùng mình, thì cô lại trả lời rất thờ ơ.
Mặc dù cô không có đôi mắt tinh tường, nhưng người như Dương Lê, cô ít nhiều cũng có thể nhìn thấu, cô biết mục đích muốn lăm le của anh ta, có điều chỉ là muốn xem xem có thể làm nên chuyện không.
Ngoài nam nữ chính ra thì những người khác về cơ bản đều là bạn diễn trong “Cửu Trọng Cung”, nên Quý Ức đa phần đều quen mặt.
Sở dĩ nói “về cơ bản đều là”, là vì có một người ngoại lệ, có điều cho dù là ngoại lệ, Quý Ức cũng rất quen thuộc.
Người ngoại
lệ mà cô nói tên Tạ Tư Ngọc, là người trước đây đã hợp tác với Thiên Ca sắp đặt một vụ tai nạn khiến cô hôn mê.
Từ năm ngoái Quý Ức đã nghe được tin này, Tạ Tư Ngọc quen một thiếu gia giàu có, gia thế khủng, rất nhiều bộ phim điện ảnh lớn đều có vai của cô ta, mặc dù cũng chẳng phải là vai chính, nhưng vì nể mặt bạn trai của cô ta, nên tiền catse được trả rất cao.
Hôm nay chứng kiến, Quý Ức mới biết là những tin đồn đó hoá ra là thật.
Có điều, tên bạn trai đại gia của Tạ Tư Ngọc, gia thế đúng là không tồi, nhưng cũng chưa tới mức khủng như vậy, chỉ là có chút tiền mà thôi.
Xem ra, Tạ Tư Ngọc rất hài lòng về tên bạn trai đại gia này của cô ta, suốt bữa ăn, câu nào cũng nhắc tới mấy chữ “Anh yêu nhà tôi”, mỗi lần nói đều liếc nhìn Quý Ức một cái; thậm chí có một hai lần còn cố ý chuyển trọng tâm sang Quý Ức: “Đúng rồi, chị Ức, bạn trai của chị dạo này thế nào?”
Quý Ức làm sao không biết là Tạ Tư Ngọc cố tình chứ, mặc dù cô giả vờ ngu ngơ, không để tâm đến cô ta, nhưng trong lòng cô vẫn không kìm nén được mà thốt lên một câu “Quả nhiên là giống Thiên Ca như đúc, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
Bên trái, Dương Lê vẫn không ngừng bắt chuyện với cô, bên phải, Tạ Tư Ngọc lại kiếm chuyện công kích cô, bữa ăn này, Quý Ức thật lòng nuốt không trôi.
Lúc sắp kết thúc buổi tiệc, Quý Ức vẫn còn hơi khó chịu, cô không thể chịu đựng được nên lấy cớ đi toilet, đứng lên và tạm thời rời khỏi bàn.
Tâm trạng ổn định hơn, rửa tay xong, cô từ toilet đi ra ngoài, chuẩn bị quay lại bàn tiệc, kết quả là gặp được Hàn Tri Phản từ toilet nam đi ra.
“Tiểu Ức?”
Quý Ức cũng bất ngờ không kém gì Hàn Tri Phản: “Hoá ra anh và Hạ Quý Thần hẹn gặp nhau ở đây à?”
Nét mặt vui vẻ của Hàn Tri Phản bỗng trở nên có chút cứng đờ: “Anh Thần? Hôm nay tôi không có hẹn với anh Thần…”