Không có hẹn với Hạ Quý Thần?
Trong lòng Quý Ức như có tiếng sấm vang lên, mi mắt cô chớp liên tục.
Hàn Tri Phản tinh mắt nhận ra Quý Ức có gì đó là lạ, hắn đang định lên tiếng hỏi Quý Ức một câu “Có chuyện gì vậy”, kết quả là chưa kịp nói ra thì điện thoại trong túi quần bỗng rung lên liên hồi.
Hàn Tri Phản nhìn Quý Ức như thất lễ rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại đang hiển thị, không hề chần chừ, trượt màn hình và nghe máy: “Sao thế?”
“Cái gì? Đến giờ vẫn không chịu ăn cơm nữa à?”
Quý Ức đứng cách Hàn Tri Phản không xa nhưng cô không nghe rõ giọng của người gọi đến, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của đứa bé từ đầu dây bên kia vang lên.
“Cô gọi điện thoại hỏi tôi phải làm thế nào, làm sao tôi biết được? Nếu như tôi có thể giải quyết ổn thoả mọi việc thì tôi tốn tiền mời đám ăn hại các người về nhà làm gì?”
Không biết người trong điện thoại đã nói thêm cái gì, thái độ của Hàn Tri Phản đột nhiên trở nên hung hăng: “Cô bảo nó im miệng cho tôi! Đừng có gọi mẹ nữa, nói với nó là mẹ nó chết rồi!”
Trong điện thoại, tiếng khóc của đứa bé càng lớn hơn, Hàn Tri Phản tức đến mức đầu ngón tay của hắn ta run lên nhưng giọng điệu lần này có phần dịu dàng hơn: “Sốt rồi à? Sốt thì gọi bác sĩ đi! Cái gì? Bác sĩ tới rồi nhưng cũng không thể đút thuốc được à? Được rồi, tôi biết rồi, bây giờ tôi về ngay.”
Nói xong, Hàn Tri Phản buông điện thoại xuống, hắn không hề do dự, đi thẳng về hướng thang máy, đi được hai bước, hắn mới nhớ ra Quý Ức vẫn còn đứng ở đó, hắn dừng lại và quay đầu lại: “Tiểu Ức, lúc nãy cô hỏi tôi như vậy là có ý gì? Chỗ anh Thần xảy ra chuyện gì sao?”
Không cần phải tốn công suy nghĩ, Quý Ức cũng đoán ra được tình hình, sở dĩ Hạ Quý Thần nói dối mình là vì không muốn tham gia buổi tiệc cùng cô, bởi vì chuyện của Thiên Ca sẽ gây ra những lời dè bỉu và ánh mắt khinh thường, như vậy sẽ liên luỵ đến cô.
Quý Ức không nói rõ với Hàn Tri Phản, chỉ trả lời một câu: “Không có gì, chắc là tôi nghe lầm.”
May là Hàn Tri Phản vừa nhận được cuộc gọi, có việc khác khiến hắn ta bận tâm hơn nên cũng không
nhận ra cô là cô đang nói dối, nghe cô nói vậy, liền ngộ ra và “Ờ” một tiếng: “Vậy nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
“Ừ, tạm biệt.” - Quý Ức mấp máy khoé môi.
Hàn Tri Phản cười gượng một cái và quay người bước đi.
Sau khi Hàn Tri Phản đi vào thang máy, Quý Ức lấy điện thoại ra bấm gọi cho Hạ Quý Thần.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, bên trong điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng của anh: “Xong rồi hả?”
“Ừ, sắp xong rồi…” - Quý Ức trầm giọng trả lời, sau đó lại nói tiếp: “… còn anh? Nói chuyện với Hàn Tri Phản xong chưa?”
“Sắp rồi.”
“Ờ.” - Quý Ức biết Hạ Quý Thần đang nói dối nhưng cô không vạch trần anh.
“Vậy bây giờ anh đến đón em nhé?”
“Được, em muốn về lâu rồi…”
“Sao vậy? Có ai bắt nạt em à?” - Giọng của Hạ Quý Thần rõ vẻ lo lắng.
Quý Ức không hiểu tại sao lòng mình lại trở nên mềm yếu, cô nói: “Không có ai bắt nạt em cả, chỉ là đã chạm mặt Tạ Tư Ngọc, suốt bữa ăn cứ khoe khoang bạn trai của cô ta, nói cái gì mà hôm qua được bạn trai tặng cho một cái túi xách, hôm kia được tặng một cái lắc tay, hôm kia nữa thì là một đôi giày, phiền chết được…”
Nghe đến đây, Hạ Quý Thần thở một hơi nhẹ nhõm.
Quý Ức mách chuyện xong, dừng một hồi, cô thấy lòng mình trở nên ấm áp và dịu dàng hơn.
Trên thế giới này, chắc chỉ có một mình anh mới trở nên khẩn trương cả lên khi nghe thấy câu nói trách móc từ miệng cô thôi.
Quý Ức cười nhẹ rồi cầm điện thoại, chuẩn bị nói với Hạ Quý Thần một câu vừa tự hào vừa kiêu hãnh: “Có điều, anh không thấy là Tạ Tư Ngọc khoe khoang những điều này trước mặt em là rất vô nghĩa sao? Bạn trai của em tuyệt vời hơn bạn trai của cô ta nhiều…”
Chỉ là trong đầu vừa nghĩ xong, còn chưa kịp mở miệng nói thì nghe thấy Hạ Quý Thần ở đầu dây bên kia vang lên tiếng...