Giọng nói của Dương Lê giống như đang tùy tiện nói chuyện phiếm nhưng lời nói của anh ta lại như từng cơn sấm sét làm nổ tung đầu Tạ Tư Ngọc.
Rốt cục Dương Lê đang nói xằng bậy gì thế? Anh ta còn nói, cái đêm mà cô và anh ta ngủ cùng nhau, chính Thiên Ca đã bỏ thuốc cô, hơn nữa những bức ảnh mà Trần Minh Đạt vứt cho cô cũng là do Thiên Ca chụp, rồi gửi cho anh ta…
Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? Nhưng sao sự việc có thể như những lời Dương Lê nói chứ?
Thiên Ca, cô ấy sẽ không đối xử với cô như vậy, là cô đã nghe nhầm rồi sao?
Nghĩ như vậy, Tạ Tư Ngọc liền giơ tay lên vỗ vỗ vào tai mình, lập tức cô nghe thấy ở cửa vào lối thoát hiểm có tiếng hai người đang nói chuyện.
Giọng nói rất lạ, so với sự ngạc nhiên lúc nãy, bây giờ có thể dùng cảm giác kinh hãi để hình dung: “Không phải chứ? Thiên Ca thật sự đã làm như vậy sao? Lòng dạ cô ta sao lại độc ác như vậy? Đến cả người bạn thân nhất của mình cũng ra tay được sao?”
Dương Lê có lẽ cảm thấy người đang nói chuyện với mình dùng ba chữ “bạn thân nhất” có chút buồn cười, anh ta xì mũi cười nhẹ hai tiếng, rồi tiếp tục nói: “Giữa Thiên Ca và Tạ Tư Ngọc, làm gì có cái gì gọi là tình bạn, cũng vì Tạ Tư Ngọc ngu ngốc, bị Thiên Ca bán đi mà cũng không hay biết, còn giúp cô ta kiếm tiền. Cô ta suốt ngày khoe khoang bạn trai Trần công tử đối xử với mình vô cùng vô cùng tốt, thật tình không biết Trần công tử trong lúc cô ta đang khoe khoang đã được người khác lo lắng rồi. Thiên Ca làm những việc này, chính là muốn Tạ Tư Ngọc và Trần Minh Đạt chia tay, để xây dựng cái tổ vững chắc cho bản thân mình.”
Cái tổ vững chắc… đây là ý gì chứ? Lẽ nào Thiên Ca đối với Minh Đạt…
Tạ Tư Ngọc vô thức mím chặt môi.
Dương Lê đứng sau cửa lối thoát hiểm hoàn toàn không biết hành lang ở bên ngoài cửa có người đang ở đó, vẫn còn cùng với người bạn kia cùng hút thuốc lải nhải nói chuyện phiếm, phân tích rằng: “Anh nghĩ đi, Thiên Ca chạy
đến trước mặt Trần Minh Đạt, giả bộ như muốn tốt cho anh ta, nói xấu Tạ Tư Ngọc một trận. Chắc chắn có thể tăng thêm ấn tượng của bản thân mình trong lòng Trần Minh Đạt, mà Trần Minh Đạt cho rằng Tạ Tư Ngọc là loại phụ nữ mất nết lăng nhăng, tự nhiên sẽ không để ý đến cô ta nữa, đương nhiên anh ta cũng còn tâm tư nào mà đối phó với tôi nữa, dù sao cũng không phải tôi ép Tạ Tư Ngọc ngủ cùng tôi, mà là Tạ Tư Ngọc cam tâm tình nguyện.”
“Anh thật sự đừng nói… Chiêu này của Thiên Ca có vẻ như dùng không tệ chút nào. Anh có biết không, gần đây Thiên Ca nhận được không ít lời mời, hầu hết đều là của tập đoàn Trần thị đầu tư đấy… Chắc chắn là Trần công tử giành về cho cô ta…”
Thiên Ca gần đây nhận được rất nhiều lời mời sao?
Từ sau khi sảy thai, Tạ Tư Ngọc chưa bao giờ chú ý đến tình hình công việc ở phim trường, nghe đến đoạn cuối cùng mà Dương Lê nói, cô liền tức giận nhíu mày.
Cô giống như phản xạ có điều kiện, sau khi nghe Dương Lê nói xong, liền bước thật nhanh vào đại sảnh của buổi tiệc.
Cô ta quay đầu nhìn một lượt những người trong phòng, nhìn một hồi lâu, cuối cùng tìm được người cùng làm việc ở phim trường với mình và Thiên Ca. Cô bước lên phía trước, cũng không để ý tới người kia đang nói chuyện, trực tiếp túm lấy cánh tay lôi người kia tới một nơi vắng vẻ.
“Chị Tư, xảy ra chuyện gì…”
Tạ Tư Ngọc căn bản không đợi đến lúc người kia định thần lại, không để cho người kia nói xong đã nói thẳng vào chuyện chính: “Thiên Ca gần đây nhận được rất nhiều lời mời sao?”
“Đúng thế, Thiên Ca gần đây không biết làm sao vận khí rất tốt, rất nhiều hợp đồng đại diện đều được cô ấy nhận cả rồi, còn có hai bộ phim truyền hình và một bộ phim điện ảnh lớn, cô ấy đi casting, vượt qua rất nhẹ nhàng!”