Rất nhẹ nhàng đã vượt qua… Hai năm nay, vận may của Thiên Ca cách biệt một trời một vực so với trước kia. Cô ta đi casting, làm sao có thể đạt được hai chữ “nhẹ nhàng” chứ?
Cho nên những lời Dương Lê nói đều là thật sao?
Cô thực sự bị Thiên Ca bỏ thuốc rồi đưa lên giường của Dương Lê, sau đó bị cô ta chụp ảnh, từng bước từng bước phá hoại tình yêu của cô và Trần Minh Đạt sao?
Nhưng mà Thiên Ca có bí mật không thể nói cho ai biết, cô ta hiểu rõ rằng, mặc dù chuyện này cô và cô ta là đồng minh, nếu cô bị cô ta hại rời đi xong sẽ là một kết cục lưỡng bại câu thương. Thiên Ca vẫn luôn tốt hơn cô, còn cô vẫn luôn sợ đắc tội với cô ta, vì thế cô ta không có lí gì để làm như vậy cả…
“Chị Tư?” - Người nhân viên ở phim trường bị Tạ Tư Ngọc kéo đến thấy mình đã nói xong nhưng Tạ Tư Ngọc không có phản ứng gì, chờ không được đành lên tiếng.
Tạ Tư Ngọc hoàn hồn, dừng lại những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, hỏi: “Thiên Ca đâu?”
Thay vì ngồi một chỗ suy đoán, chi bằng đi tìm Thiên Ca hỏi cho rõ ràng.
“Chị Thiên? Lúc nãy em có gặp chị ấy một lần, bây giờ thì không thấy chị ấy nữa…”
Tạ Tư Ngọc “À” một tiếng, vừa nhìn xung quanh tìm Thiên Ca, vừa nói: “Không có việc gì nữa, em đi làm việc của mình đi.”
“Vậy thì chị Tư, em đi trước, chị có việc gì cứ gọi em nhé.”
Tạ Tư Ngọc không trả lời mà chỉ gật nhẹ đầu, ánh mắt tiếp tục rà soát khắp hội trường, nhìn từng người tìm kiếm Thiên Ca.
Tạ Tư Ngọc hầu như đã nhìn tất cả mọi người trong đại sảnh một lần, cũng không thấy bóng dáng của Thiên Ca.
Với tính cách của Thiên Ca, ở đây đang làm trực tiếp, cô ta không thể nào bỏ lỡ cơ hội tỏa sáng như vậy được, không thể nào bỏ đi trước như vậy được…
Nghĩ đến đây, Tạ Tư Ngọc liền lấy điện thoại từ trong túi ra bấm gọi Thiên Ca.
Điện thoại đổ chuông một hồi lâu, không có ai nghe máy.
Tạ Tư Ngọc
dứt khoát cất điện thoại, chuẩn bị đi ra ngoài trực tiếp tìm Thiên Ca.
Chỉ có điều cô vẫn chưa đi đến cửa ra vào của đại sảnh, ca khúc nhạc nền của buổi tiệc đang phát ra vừa dừng lại, cả bữa tiệc im lặng vài giây, sau đó có một ca khúc nền mới được bật lên.
Có điều là âm nhạc vang lên chưa được một lúc thì bên trong liền biến thành tiếng nói đứt đoạn cùng tiếng thở gấp của một người phụ nữ: “Muốn… tôi van anh…”
Giọng nói này nghe có vẻ rất thân quen.
Tạ Tư Ngọc vô thức dừng bước.
Không khí vốn dĩ vui vẻ của bữa tiệc vì âm thanh vang lên bất ngờ đó mà trong chốc lát yên tĩnh lại.
Tiếng thở của người phụ nữ không dừng lại, ngược lại càng ngày càng nặng nề hơn, thậm chí còn to hơn, so với lúc nãy còn khó nghe hơn: “Nhanh một chút đi… Tôi muốn…”
Người ngoài lúc này có lẽ không nhận ra được đây là giọng của ai, nhưng Tạ Tư Ngọc nhận ra rồi, đó là… giọng của Thiên Ca.
Giọng nói của cô ta với người tình, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Sự nghi hoặc đó hiện lên trong đầu, Tạ Tư Ngọc theo bản năng nhíu mày, sau đó phát hiện ra người bên cạnh mình mở to hai mắt nhìn ra đằng sau mình, giống như là đã nhìn thấy khung cảnh không thể nào tưởng tượng được.
Tạ Tư Ngọc vô thức quay đầu nhìn ra phía sau mình.
Bối cảnh lúc đại sảnh buổi tiệc phát ra ca khúc đó, trên màn ảnh lớn ở nửa bức tường có MV của ca khúc cùng lúc được phát ra.
Phía sau lưng của Tạ Tư Ngọc chính là màn ảnh lớn, trong đó căn bản không phát ra MV gì, mà là một người phụ nữ đang trần truồng, liên tục dùng tay xoa xoa ngực mình.