Sở Trì rụt vào trong chăn.
Rõ ràng đã cuối xuân đầu hè, cậu lại cảm thấy lạnh thấu xương, toàn thân run rẩy.
Sở Trì có bệnh tim đập nhanh, bắt đầu từ ba năm trước, trong lòng khó chịu liền như vậy, thậm chí chân tay cũng sẽ run lên mất khống chế.
Cậu luôn duy trì vẻ thản nhiên, từ nửa năm trước đã rất lâu không tái phát tình trạng này, không ngờ tới hôm nay lại bị một người xa lạ làm cho thành như thế, còn nghiêm trọng đến vậy.
Thuốc ở trong ngăn kéo đầu tiên tủ đầu giường, cậu lại giống như không muốn uống.
Nhắm mắt nằm trên giường, cậu nghĩ, không biết cứ thế này có chết được không, nếu cứ thế mà rời đi...cũng tốt...!
Máy tính trong phòng sách chưa tắt.
Trong bóng tối chỉ có ánh sáng lành lạnh từ máy tính và ánh huỳnh quang từ bức tranh vẽ trên tường hòa vào với nhau.
Trong khung chat của phòng YY đều là comt của Phong Mặc, không ngừng hỏi cậu còn đó không.
Lúc này anh không gõ chữ nữa, mà lên tiếng, trong phòng sách đều quanh quẩn giọng nói của anh.
"Tiểu Trì, em còn đó không? Có chuyện gì rồi?"
Nếu như, Sở Trì không rời khỏi phòng sách, vậy cậu nhất định phát hiện giọng nói này có bao nhiêu quen thuộc, chủ nhân của giọng nói ấy là ai.
Nhưng mà, cậu không ở đó.
Độc Cô Lạc sốt ruột.
Hắn không biết bên đó xảy ra chuyện gì.
Nửa tiếng trước chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, sau đó thì im bặt.
Hắn không biết là xảy ra chuyện gì khiến Sở Trì đến YY cũng không off, máy cũng không thèm tắt.
Thế nên sau đó hắn bất chấp có thể bị lộ thân phận mà nói chuyện, kết quả trả lời hắn là một phòng lặng lẽ.
CD trên đầu giường không biết làm thế nào bị chạm phải, tiếng nhạc chầm chậm du dương lấp đầy không gian.
Sở Trì nghe ra là bài của Hoàng Tiểu Hổ, lúc trước rất thích bài hát của cô ấy, lười ra ngoài mua CD liền tự mình ghi một đĩa, có thời gian lại mở lên nghe, không nghĩ tới hôm nay...!
Không dễ như thế mà có thể tìm được người ở bên trò chuyện
Nhất là khi đã từng thấy bao nhiêu phản bội
Luôn bất an chỉ đành kiên cường
Ai bóp chết lãng mạn của tôi
Không dễ như thế mà có thể yêu một người khác không thấy được
Trở nên thực tế có tốt mà cũng có xấu
Không thích cô đơn lâu dần cũng sẽ quen
Không cần lo lắng ai cũng không cần bị ai quản
Vui vẻ liền làm này làm nọ
Mệt mỏi thì buông thả bản thân
Lời người khác nói cũng chỉ nghe vậy thôi, tự mình quyết định
Không cần giữ lại quá nhiều muộn phiền
Một ly rượu vang cùng phim điện ảnh
Tối cuối tuần tắt điện thoại thoải mái nằm trên sofa
Tình yêu không dễ dàng mỗi người đều có tật xấu
Yêu như một giấc mộng oanh oanh liệt liệt chẳng bằng bình yên
Hạnh phúc không dễ có mà lại khiến người ta mê muội
Tuổi trẻ cái gì cũng không hiểu
Đã từng moi hết tâm can nên cũng vui vẻ nhất trong quá khứ
Hạnh phúc không dễ có mà lại khiến người mê muội.
Tuổi trẻ cái gì cũng không hiểu.
Đã từng moi hết tâm can cũng là có được hạnh phúc nhất.
Viết thật tốt, đã từng.
Sở Trì cảm thấy "đã từng" là từ tàn khốc nhất cũng đẹp nhất của thời gian.
Đã từng rất tốt đẹp, rốt cuộc đã từng trải qua, nhưng lại chỉ có thể là đã từng.
Cậu luôn nghĩ không thông chính mình rốt cuộc đang làm gì, rõ ràng đã ba năm, ba năm rồi!
Sau đợt nửa năm trước nghe được thông tin Độc Cô Lạc đi làm lại mà Sở Trì phát bệnh nằm viện xong, Sở Duyệt nắm lấy tay cậu, ngồi bên giường bệnh vừa khóc vừa hỏi.
"Ba năm rồi! Ba năm rồi vẫn chưa đủ sao?"
Ba năm rồi.
Phải, ba năm rồi...!
Nhưng, ba năm thật sự là đủ sao?
Sở Trì lắc đầu, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, lăn qua gò má, giấu vào bên trong.
Ba năm rồi, không dài cũng không ngắn.
Nhưng mà, cậu không bỏ xuống được.
Cho dù trước mặt cười nói, thậm chí có thể lúc gặp lại coi như người dưng, nhưng lừa ai cũng không gạt được trái tim mình.
Người đã yêu như thế, làm sao có thể dễ dàng buông tay.
Yêu, không phải nói không yêu thì có thể không yêu nữa.
Cho dù cậu mình không yêu nữa, không để ý nữa, không quan tâm nữa.
Đến mình cũng không tin thì có bao nhiêu người sẽ tin đây.
Chỉ là, cậu giờ không yêu nổi nữa, không chịu nổi đau nữa.
Cho dù, cậu vẫn còn yêu hắn.
Ba năm trước cậu ở trong căn phòng trống rỗng ấy ngất xỉu một đêm, sau khi tỉnh lại liền nói với chính mình.
Rời khỏi nơi này, từ giờ không nhắc đến nữa.
Rất nhiều người đều nói, yêu một người rất khó.
Quên một người lại càng khó hơn.
Ba năm rồi, Sở Trì từ trước tới nay không cố gắng để quên hắn, cũng vì thế mà có thể từ từ thích ứng với cuộc sống hiện tại.
Nhưng mà giờ hắn lại xuất hiện, sống sờ sờ đứng trước mặt cậu, một khắc ấy Sở Trì thật sự hoảng loạn, rối rắm, sợ hãi.
Nhắm mắt lại, từ từ khiến mình tỉnh táo lại, Sở Trì nói với chính mình.
Mọi thứ trên mạng đều là giả.
Đến mấy lời đồn nhảm cậu còn không sợ, đều có thể thản nhiên cười cho qua, mà lại có thể vì một lời lơ đãng của người lạ mà khiến mình sụp đổ.
Một lần lại một lần nói với chính mình, không cần nghĩ thêm nữa.
Liền coi như ngày đó là một giấc mộng, đó chỉ là người trong mộng, người trọng mộng thôi.
Người ấy từ trước tới nay - không liên quan đến mình.
Thôi miên chính mình, đây là cách mà bác sĩ tâm lý cũng là một trong số ít bạn của Sở Trì dạy cậu.
Khi có một sự việc mà mình không thể đối mặt, hoặc nói trong lòng không thể thừa nhận, liền nói với chính mình hãy quên đi.
Nói dối nhiều thì rồi nó sẽ thành sự thật, thôi miên cũng thể.
Chỉ cần bạn tin, vậy là thành công rồi.
Giữa những lời nói dối mà mình dựng nên, Sở Trì chầm chậm ngủ thiếp đi, mà Độc Cô Lạc bên kia đã hoảng loạn không chịu nổi.
Tả Khanh muốn giết người!
Thử nghĩa nửa đêm đang ôm vợ yêu bị người ta gọi đi mà xem, đơn giản là không có tính người mà! Anh ta ban nãy còn vừa bỏ ra một đống sức vận động, mệt héo rồi có được không?!
Có người sẽ nói, gọi điện thoại mà cậu không nhận, không dậy là không được sao? Đương nhiên được! Vấn đề là ngắt điện thoại của tên này, hậu quả chính là nửa đêm cửa nhà bạn sẽ bị vừa đập vừa đá.
Ồn đến mức hàng xóm gọi điện thoại báo cảnh sát, bạn còn không ra thì quá đáng quá rồi.
"Độc Cô Lạc! Cậu tốt nhất cho tôi cái lí do!" Tả Khanh mở cửa, kéo Độc Cô Lạc đang đứng trước cửa quăng vào sofa nhà mình, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
Không cần nghi ngờ, Tả