Tả Khanh và Độc Cô Lạc lẻn vào được trong nhà, trong phòng khách không phải là một mảng đen tối như hắn nghĩ, ánh đèn vàng làm ấm cả căn phòng.
Bài trí ở đây Độc Cô Lạc biết rất rõ, ngựa quen đường cũ mà một đường đi thẳng đến phòng ngủ chính.
Cửa phòng ngủ vẫn để hé một khe lớn.
Từ khe của chỉ có thể nhìn thấy Sở Trì nằm trên giường, tự quấn bản thân thành cái bánh chưng.
Cái tư thế ngủ này Độc Cô Lạc rất quen thuộc, cái người kia không có chút cảm giác an toàn nào, bất kể xuân hạ thu đông, lúc nào ngủ cũng phải quấn mình thật chặt, kể cả lúc sắp chết ngột cũng thế, nếu không cậu hoàn toàn không thể ngủ được.
Tả Khanh khẽ đẩy người kia, ra hiệu cho hắn xem có vào hay không.
Độc Cô Lạc lắc đầu, nhẹ nhàng lùi về sau rồi đóng cửa lại, vẫn là đừng vào thì hơn, đột nhiên xuất hiện có khi lại doạ cậu mật, hơn nữa hắn cũng không biết nên nói cái gì.
Lúc hai người rời khỏi nhà Sở Trì, Độc Cô Lạc đứng vặn tay nắm cửa cả nửa ngày chỉ để chắc chắn cửa đã khoá cẩn thận.
Cảnh tượng lúc vừa rồi vãn làm anh sợ hãi, nếu người khác cũng dễ dàng đột nhập vào nhà như thế thì an toàn của Sở Trì là cả một vấn đề lớn.
Sau khi xuống lầu, Tả Khanh lập tức vào xe ngồi, đợi mãi vẫn không thấy Độc Cô Lạc về xe, anh đành phải hạ cửa sổ gọi hắn.
"Lạc, Lên xe! Cậu có chịu đi hay không!"
"Anh về trước đi." Độc Cô Lạc đứng ở vườn hoa dưới lầu, ngửa cổ nhìn lên tầng.
Tả Khanh xuống xe, đi đến bên cạnh đặt tay lên vai anh.
"Này, cậu không định ở đây cả đêm ấy chứ!"
"Có gì không được hả."
"Thế cậu muốn fan của cậu sáng mai đóng quân ở toà nhà này à." Tả Khanh nói, hắn mò tay vào túi định lấy thuốc, nhưng cuối cùng lại móc ra một cái kẹo.
Lại lặng lẽ nhét kẹo lại, hắn đã hứa bỏ thuốc, nên bị nhét kẹo vào túi cũng phải thôi.
Anh xoa xoa mặt rồi khẽ thở dài một hơi.
Độc Cô Lạc nghe thấy lời anh thì nhíu mày, hắn đương nhiên không muốn rước phiền phức đến cho Tiểu Trì, chỉ là nếu thật sự xảy ra điều này, cậu sẽ còn ghét hắn hơn.
"Đi thôi." Độc Cô Lạc ngồi ở ghế phó lái nhắm mắt lại.
Tả Khanh chịu trách nhiệm lái xe đưa người về hắn, vẫn làm để hắn dưới mí mắt mới yên tâm hơn được chút, Tả Khanh tự cảm thấy mình già nhanh quá, ngày nào cũng phải lo chuyện bao đồng, kể cả cho người ta không để ý thì anh vẫn phải tự nhọc lòng quan tâm.
Ầy! Đúng là mệnh khổ mờ.
Không uống công hắn sinh đúng vào ngày quốc tế lao động, không thể không thừa nhận là mẹ hắn chọn ngày quá chuẩn luôn.
Tham Ăn cũng từ hôm đó không online cả QQ lẫn YY, có việc hỏi cậu ta cũng không thấy trả lời.
Không khí trầm lắng bao trùm cả tổ kịch, nói Tham Ăn bận nên không lên mạng thì còn hiểu được, thế nhưng âm thô của cậu vẫn đúng giờ gửi đến hòm thư của đạo diễn, nhưng nhắn gì cậu ta cũng không trả lời, nhưng nếu có ý kiến gì về âm thô thì phản âm chắc chắn sẽ có tiến bộ.
Tình trạng này làm mọi người muốn phát khùng lên rồi.
Điên hay khùng thì vẫn đúng ngày phát hành kịch mới, hậu kỳ là bạn tốt của Phong Mặc, hậu kỳ chuyên dụng của một đại thần cover khác, cậu ta từ lúc vào giới đến nay chỉ làm hậu kỳ cho một người duy nhất, còn người khác nhờ hắn làm hậu kỳ thì mơ đi, hắn không nhận.
Lần này cũng vì nể mặt Phong Mặc mới nhận bộ kịch này, hiệu ứng đến âm nhặc đều làm người ta há hốc mồm vì kinh ngạc, kịch vừa người phát hành bình luận bày tỏ sùng bái đại thần xếp cao như núi.
Mà càng nhiều người ngưỡng mộ tổ kịch này có thể mới được "Hậu kỳ ngự dụng" của đại thần, mấy người của tổ kịch cũng vui điên lên, độ yêu thích của bài post được tăng cao, đương nhiên nếu hai vị chủ dịch có thể về chung một nhà thì càng tốt hơn.
Dù cả hai người họ chưa từng chính thức tương tác với nhau, nhưng sau khi kịch phát hành, ai cũng cảm thấy hai vị chuyển dịch vô cùng xứng đôi, ít nhất là thanh âm của hai người kết hợp lại đúng là tuyệt phối.
Nhất là khi trong dự cáo, công nói với thụ, Anh yêu em, bất kể tuổi tác hay giới tính.
Ôn nhu dịu dàng nhưng vẫn làm người ta cảm động đến đau tim, cái thanh âm đó, cái tình cảm đó, còn cả câu thoại nữa, rất nhiều người đều có chung một ý nghĩ, nếu có người nói với mấy cô như thế, vậy, thì, tuyệt, đối, phải, gả, cho, hắn.
Sở Trì vừa lên mạng thì nhìn thấy tin nhắn thông báo, trên đó có ghi địa chỉ post kịch, do dự một lúc cuối cùng cậu vẫn ấn vào xem.
Mở được link, trên diễn đàn BBS bài post đã có hơn chục trang, cậu không xem bình luận mà chỉ xem poster kịch.
Poster là bản gốc, trên đó vẽ hai người theo kiểu chibi phổ biến đợt này, nhóc áo xanh cầm một xiên kẹo hồ lô giơ trước mặt nhóc áo đỏ, nhóc áo đỏ vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm xiên kẹo, tay nhỏ vươn lên, chân cũng kiễng lên mới đủ cao, nhóc áo lam thì nhùn chân, ánh mắt vô cùng sủng nịnh nhìn nhóc kia, cả hai nhóc này đều là thân mập tay chân ngắn, làm người ta bị đáng yêu công kích đến xỉu.
Bên trên viết tên tất cả thành viên tổ kịch, từ đạo diễn, chuẩn bị, biên kịch, hậu kỳ đến CV.
Không biết có phải cố ý không, giữa tên của mỗi người điều có một hàng trống, nhưng chỉ có tên của Tham Ăn và Phòng Mặc là dính sát nhau.
Sở Trì tuần này không phải cố tình tránh anh, mà là cậu nhận chương trình mới, cậu phải chuẩn bị tất cả mọi thứ nên thật sự rất bận.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là cớ mà thôi, về nhà vẫn xem tivi rồi mới đi ngủ, vẫn có thời gian mở máy tính lên ghi âm, ghi âm xong gửi cho đạo diễn rồi mới đi ngủ.
Vì thế có tin nhắn gì cậu cũng nhìn thấy hết, nhưng chỉ gửi mỗi âm thô.
Một hai lần còn làm người khác tức điên vì mâu thuẫn của cậu và Phong Mặc, bình thường Phong Mặc cũng không hay nói chuyện nhưng cũng không đến mức trầm mặc như bây giờ, nên mọi người đưa