Thông tin truyện Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình, Sủng

Lượt xem:

247

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 7/10 từ 14852 lượt

REVIEW ĐẠI THẦN LÀ BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI


Tác giả: Trương Tiểu Tố
Thể loại: Hiện đại, gương vỡ lại lành, nữ họa sĩ vẽ tranh minh họa vươn lên từ tuyến 18 x tác giả tiểu thuyết mạng siêu nổi tiếng, #3S #SẠCH_SỦNG_SẮC, ngọt ngào, thâm tình, 1vs1, HE
Độ dài: 58 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
Cẩu Tử là một con chó, một con chó được nuôi lớn bởi bố mẹ nó, nhưng bố mẹ nó không cùng giống loại với nó, bố mẹ nó là người. 
Mẹ Cẩu Tử xứng đáng là người mẹ xinh đẹp nhất có chứng nhận của Cẩu Tử. Mấy năm nay Cẩu Tử phải lớn lên thiếu vắng tình thương của mẹ, tất cả chỉ vì bố nó làm mẹ giận khiến mẹ bỏ đi. Trong lúc mẹ vắng nhà, Cẩu Tử đành miễn cưỡng ở cùng bố, đợi mẹ về rồi sẽ tính sau.
Về Bố Cẩu Tử, đây là một người giới tính nam, được mẹ nhận xét là sói đội lốt cừu. Tuy nhiên, sau mấy năm mẹ trở về thì mẹ tiếp tục nhận xét bố là một con sói chính hiệu, lúc này tới cái da dê cũng chẳng thèm đội nữa, chán bố.
Từ ngày bố lừa được mẹ về nhà, thức ăn của nó trở nên dồi dào hơn hẳn. Tất nhiên, nó là một con chó và loại thức ăn này được nói ra với nghĩa rất sâu sắc. 
Để chú thích thì, đây là loại thức ăn cho chó nhưng không có tác dụng no bụng, chỉ có tác dụng đau mắt, ảnh hưởng tới tinh thần.
May mà, không phải mình nó ăn, hihi.

Hạng Noãn đã mấy lần nói rằng đại thần Ôn Hàn là bạn trai cũ của cô. Chỉ là chẳng ai tin cả, từ người bạn thân Hủy Hủy tới những đồng nghiệp trong nhóm chat. Thậm chí còn có người lấy đầu của mình ra đánh cược với cô.
Tại sao thời nay nói thật mà không ai tin thế nhỉ?

Hạng Noãn và Ôn Hàn tới năm cuối đại học mới quen nhau, yêu đương ba tháng, sau khi tốt nghiệp không lâu thì chia tay.
Diễn tả mối tình của Hạng Noãn và Ôn Hàn như vậy thì nghe có vẻ hơi hời hợt, đọc qua có khi còn tưởng Ôn Hàn chỉ là một đoạn quá khứ của Hạng Noãn thôi ấy chứ.
Vậy mà, hóa ra đối với Hạng Noãn, ba tháng ngắn ngủi đó đã quá đủ để in sâu vào trong trái tim cô rồi.
Thời gian có thể ngắn, nhưng tình cảm lại chẳng hề ít. Đó là sự ngọt ngào vào tận xương tủy, là sự săn sóc, yêu chiều Ôn Hàn dành cho Hạng Noãn và chỉ duy nhất Hạng Noãn.
Ôn Hàn không chỉ cho Hạng Noãn hạnh phúc, thứ anh cho cô còn có cả sự tự tin và trưởng thành.
Hạng Noãn là cô gái lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ, tuy rằng đó chỉ là tư tưởng của thế hệ trước nhưng bản thân Hạng Noãn cũng vì vậy mà trở nên nhút nhát hơn. Một cô bé nhút nhát lại suốt ngày bị mẹ mắng vô dụng, không có tích sự gì, chẳng làm được việc gì, dần dần, trong thâm tâm cô đã hình thành nên thứ gọi là tự ti.
Hạng Noãn rất xinh đẹp, tranh vẽ của cô cũng rất tốt, nhưng sự tự ti trong tâm khảm cô đã làm cô lơ đi những ưu điểm của mình. Rồi đến khi Ôn Hàn xuất hiện, anh đã khích lệ cô, cổ vũ cô để cô tiến về phía trước, giúp cô dần trở nên tự tin hơn. 
Ôn Hàn là một con người có tài năng văn học, dù anh không đi theo con đường văn học truyền thống nhưng tài năng của anh chẳng ai dám phủ định cả. Trong mắt Hạng Noãn, Ôn Hàn vừa có ngoại hình vừa có năng lực, cô luôn cảm thấy mình không xứng với anh, không thể với tới anh.
Hạng Noãn của ngày xưa dù rất yêu Ôn Hàn nhưng lại có lẫn cả sự ngờ vực về bản thân, vì vậy, khi xảy ra hiểu lầm, cô không muốn làm rõ mà ngược lại chọn rời đi không lời từ biệt.
Trong câu chuyện của hai người, nếu Ôn Hàn bớt kiên định, bớt yêu cô đi một chút thôi thì có lẽ hai người đã thật sự kết thúc ở đó rồi. Thế nhưng, Hạng Noãn rất may mắn vì người cô yêu là Ôn Hàn, mà Ôn Hàn, có lẽ trên đời này chẳng còn ai yêu cô hơn anh nữa. 
Khi Hạng Noãn rời đi, Ôn Hàn chưa từng trách cô, vì đối với anh cô chính là sinh mệnh, mất đi sẽ chết, chẳng ai lại đi oán trách mạng sống của mình hết.
Anh sẽ tìm mọi cách để nhìn thấy cô, ở bên cô, dù với một thân phận khác cũng được. Điều anh cần làm chính là yên lặng bầu bạn với cô trong những lúc cô khó khăn, chờ cô trở về.
Ba năm xa cách, rốt cuộc Hạng Noãn đã chứng minh được câu “thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương” hoàn toàn chẳng có tác dụng gì với cô. Ngược lại, xa anh càng lâu cô càng nhớ anh nhiều hơn, yêu anh nhiều hơn.
Rồi thì nhớ chồng nhớ chất đến ngày nó nổ ra là thành hành động vượt ngoài tầm kiểm soát.
Gặp lại sau ngần ấy ngay, Ôn Hàn và Hạng Noãn chào hỏi nhau bằng một đêm “lau súng cướp cò”, từ đấy trở đi, tình cũ bén lửa có dập cũng chả hết.
Đừng nghe cái mùi có chút u sầu trên kia làm gì, nghe là phải nghe Ôn Hàn theo đuổi vợ như thế nào ấy.
Cẩu Tử đã nói rồi, bố của nó trước thì là sói đội lốt cừu, sau thì tới cái da dê cũng ném đi nốt. Nàng Hạng Noãn ngoan ngoãn, hiền lành làm sao chống chịu nổi một con người ranh mãnh như Ôn Hàn được, ba năm là thừa để anh luyện thành tinh rồi.
Cứ như vậy, hôm nay bị lừa tới nhà anh, ngày mai lại bị anh lừa dẫn “sói” vào nhà mình. Tuy rằng anh cũng chả làm gì cả nhưng ngồi đó thôi đã có lực sát thương rất lớn rồi. Tính sơ sơ thì từ khi gặp lại, số lần Hạng Noãn đỏ mặt tía tai vì bị anh trêu chắc phải nhiều bằng hơn hai chục năm trước cộng lại luôn.
Vốn dĩ, Hạng Noãn chưa bao giờ hết yêu Ôn Hàn, chỉ là cô muốn đợi một chút, đợi bản thân trở nên tốt đẹp hơn, ưu tú hơn để sánh bước bên anh. Những việc của quá khứ thì cứ để cho quá khứ đi thôi, còn cô sẽ yêu anh mãi cả tương lai sau này.
Họ đã bỏ lỡ nhau ba năm, bỏ lỡ rất nhiều chuyện đáng lẽ nên làm cùng nhau. Bởi vậy, họ sẽ trân trọng mỗi phút giây hiện tại, sẽ nắm chặt tay nhau, cùng nhau răng long đầu bạc, đầu bạc răng long.

“Hạng Noãn thức dậy, đi tới cửa phòng bếp. Cẩu Tử ngồi bên chân cô, bộ lông mềm mại mượt mà.
Người đàn ông trong bếp tắt lửa, đổ trứng ốp la vàng trắng như tuyết lên chiếc đĩa sứ trắng, vừa quay người thì đã nhìn thấy cô vợ mới cưới của mình đang dựa vào cửa.
Ôn Hàn đi tới, hôn lên môi cô: "Vợ, còn sớm sao không ngủ thêm chút nữa?"
Hạng Noãn nhận lấy cái mâm trong tay Ôn Hàn, xoay người đặt mâm lên bàn ăn, rồi quay lại ôm eo của anh, áp vào lòng anh, nghe nhịp tim của anh.
Hạng Noãn ngồi trước bàn ăn, nếm thử trứng ốp la, ngẩng đầu nhìn Ôn Hàn, hơi cau mày, chọc anh: "Ngọt quá à."
Ôn Hàn kinh ngạc nói: "Không đâu, anh đâu có bỏ đường vào, chỉ thêm chút muối thôi mà." Đừng nói rằng anh bị hạnh phúc làm đầu óc lú lẫn, bỏ nhầm đường thành muối.
Anh nói xong thì cúi đầu nếm thử một miếng, chợt nhẹ giọng cười, mặn, đúng là muối.
Nhưng ngẩng đầu nhìn khóe môi hơi nhếch lên của cô, anh chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vị ngọt.”


Bình luận truyện