Trên đường trở về nhà, Ôn Hàn lái xe, Hạng Noãn ngồi ở ghế phụ ôm chiếc cúp trong lòng.
Cô nghĩ một hồi, không nặng không nhẹ rồi giả như vô tình nói: "Vừa rồi em thấy Giang Thiếu Hoa đi cùng một phóng viên." Không có bằng chứng vẫn là không thể đưa ra kết luận.
Ôn Hàn nhìn con đường phía trước, trên mặt không chút biểu cảm: "Em đã nhờ người điều tra rồi, người đó là Liêu Đông."
Hạng Noãn nhìn Ôn Hàn: "Anh đã tra rồi?"
Ôn Hàn gật đầu: "Anh có chút lo lắng cho Tử Du."
Nói thế nào đi nữa, Giang Thiếu Hoa là bạn trai của Lưu Tử Du, hơn nữa con bé rất thích người bạn trai này.
Hạng Noãn "ừm" một tiếng, cả hai không tiếp tục thảo luận về chủ đề này nữa.
Khi gần về tới nhà, Hạng Noãn nói: "Hay là khi nào có thời gian chúng ta tìm Tử Du nói chuyện, nhân phẩm Giang Thiếu Hoa rõ ràng là có vấn đề. Cả đời chung sống với một người như vậy sẽ có quá nhiều biến cố."
Về đến nhà, Hạng Noãn đặt chiếc cúp vào vị trí dễ thấy nhất của tủ kính trưng bày trong phòng khách, ôm lấy Ôn Hàn nói: "Chúc mừng anh."
Ôn Hàn bước tới lấy chiếc cúp trong tủ ra, tùy tiện bỏ vào ngăn kéo bên dưới. Anh ấy trước giờ đều không quan tâm nhiều đến những thứ này.
Hạng Noãn lấy chiếc cúp từ trong ngăn kéo ra: "Vậy đặt trong phòng ngủ đi, em muốn ôm nó ngủ." Nói xong liền đặt ở trên bàn bên cạnh đầu giường.
Bên cạnh chiếc cúp có một khung ảnh, bên trong là ảnh cưới của hai người. Ảnh này do chính Hạng Noãn rửa, còn ảnh ở phòng làm việc vẫn chưa rửa xong.
Ôn Hàn đi tới, ôm Hạng Noãn nói: "Em định thưởng cho chồng mình như thế nào?"
Hạng Noãn ngẩng đầu lên, cười rồi nói: "Sinh con cho anh, anh thấy sao?"
Ôn Hàn tỏ ý không muốn: "Con thì chưa muốn, hai năm sau hẵng nói, anh muốn phần thưởng khác."
Hạng Noãn hôn lên môi anh: "Được thôi, một nụ hôn đáng giá ngàn vàng."
Ôn Hàn bế Hạng Noãn lên, ném lên giường, hai người nằm cạnh nhau rất lâu, anh không hề bắt nạt cô, chỉ nắm chặt lấy tay cô, nói với cô: "Cảm ơn em. "
Hạng Noãn ngồi dậy: "Cám ơn em gì chứ, em cũng không giúp được gì cho anh."
Ôn Hàn ngồi dậy, vươn người sang phía cô, cúi đầu hôn cô, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn em đã yêu anh."
Hạng Noãn: "Giữa ban ngày, anh nói lời nịnh nọt gì chứ."
Ôn Hàn ghé sát bên tai Hạng Noãn, nhẹ nhàng cắn lên vành tai nhỏ của cô: "Tối hôm qua đi ngủ sớm, không có làm gì cả. Bây giờ có phải nên bù đắp rồi." Nói xong, bàn tay lớn chạm vào cô, nhanh chóng cởi cúc áo của cô một cách quen thuộc.
Hạng Noãn nắm lấy tay Ôn Hàn: "Bây giờ không được, đói bụng rồi."
Ôn Hàn trên môi phun ra một câu: "Anh cũng đói rồi, muốn ăn thịt." Sau đó anh lại lao vào hôn cô.
Hạng Noãn không ngờ rằng anh nói muốn ăn thịt liền thực sự dùng răng, môi cô gần như chảy máu vì vết cắn của anh, dưới cổ cũng có một vết đỏ mơ hồ.
Không ai có thể ngờ, vào thời khắc quan trọng, "đồ bảo hộ" lại hết rồi. Rõ ràng tuần trước mới mua một hộp lớn, người này dùng thế nào vậy chứ, sao có thể dùng nhanh như vậy.
Cô bị anh mân mê đến thèm khát: "Hay là không dùng nữa, hiện tại em đang trong thời kỳ an toàn."
Anh nghiến răng, đứng dậy khỏi người ra: "Anh đi mua."
Cô ôm lấy cổ anh: "Không cần đi." Nói xong, vừa hôn vừa cởi chiếc thắt lưng anh vừa thắt ra.
......
Hạng Noãn tắm xong bước ra, vừa lau tóc vừa đứng trước mặt Ôn Hàn, mang theo chút hờn dỗi và oán trách nói: "Có phải anh không muốn cùng em sinh con?" Cuối cùng thì anh cũng không để "nó" vào bên trong cô.
Ôn Hàn hôn lên mái tóc của cô rồi nói: "Bây giờ mà mang thai vậy hôn lễ phải làm sao. Anh không muốn em quá vất vả."
Đáp án này, Hạng Noãn rất hài lòng, thưởng cho anh một nụ hôn sâu.
Ôn Hàn lấy điện thoại ra, trên Taobao anh đã đặt hơn chục hộp "đồ bảo hộ" hơn nữa tất cả chúng đều là hộp lớn, anh quay đầu nhìn cô: "Em thích hương chuối hay hương dâu?"
Hạng Noãn: "Hương cam."
Sau đó Ôn Hàn đã đổi toàn bộ sang hương cam. Tiện tay còn thêm vào giỏ hàng một vài bộ quần áo gợi cảm.
Hạng Noãn không nhìn thấy.
Ăn trưa xong chuông cửa liền reo lên.
Hạng Noãn: " Nhanh như vậy hàng đã đến rồi sao?"
Ôn Hàn: "Một chút cũng không nhanh."
Anh mở cửa rồi ký nhận, phần hàng chuyển phát này lại không phải là "đồ bảo hộ" được đặt lúc sáng mà là một tập tài liệu.
Ôn Hàn nhìn người giao hàng, biểu cảm có chút nghiêm nghị hơn.
Hạng Noãn từ sofa đứng dậy, nhìn Ôn Hàn mở tập tài liệu ra, bên trong là vài bức ảnh và văn kiện.
Trong ảnh là Giang Thiếu Hoa và một người đàn ông trung niên đứng cạnh nhau. Người đàn ông này Hạng Noãn đã gặp qua, chính là sáng nay, người phóng viên rời khỏi hội trường cùng Giang Thiếu Hoa.
Hạng Noãn ngẩng đầu lên hỏi: "Đây là... Liêu Đông?"
Ôn Hàn gật đầu, một bức ảnh khác là Giang Thiếu Hoa đứng cạnh một cô gái trẻ có mái tóc dài, tư thế thân mật. Hơn nữa rất rõ ràng cô gái này không phải Lưu Tử Du.
Hạng Noãn hỏi: "Anh định xử lý như thế nào?"
Ôn Hàn nghĩ một lúc rồi nói: "Trước tiên nói chuyện với Tử Du đã, ngày mai, càng sớm càng tốt."
Lưu Tử Du nghe điện thoại của Ôn Hàn, còn tưởng chỉ là một bữa ăn bình thường, tùy ý nói: "Em đưa Thiếu Hoa cùng đến."
Ôn Hàn: "Em đi một mình đến đây, không cần đưa người khác theo." Khẩu khí của anh nghe ra có phần nghiêm trọng
Lưu Tử Du thu lại ý cười đùa trong lòng: "Vâng."
Ngày thứ hai, Hạng Noãn cùng Ôn Hàn từ sớm đã đến nhà hàng đợi Lưu Tử Du.
Hạng Noãn có chút lo lắng hỏi: "Tử Du sau khi biết sẽ không làm chuyện gì ngốc nghếch chứ?"
Ôn Hàn: "Tốt hơn hết là tự quyết định phần còn lại của cuộc đời mình."
Hai người đang nói chuyện thì Lưu Tử Du tới.
Miệng cô ngọt ngào, gọi hai tiếng anh hai và chị dâu, vừa lấy thực đơn xem vừa nói: "Quá cay hay quá mặn đều không ăn, những thứ khác đều được. Ồ đúng rồi, lạnh cũng không ăn."
Ôn Hàn liếc cô một cái: "Em không phải thích ăn cay nhất sao?"
Lưu Tử Du mỉm cười: "Lát nữa sẽ nói cho hai người một tin tốt."
Hạng Noãn nghĩ rằng cô ấy có thể là "ngày dâu rụng" của tháng này đã tới, vì vậy mới gọi một số món ăn thanh đạm và đồ uống cũng gọi nóng.
Lưu Tử Du hỏi: "Nói đi, gọi em tới đây là có chuyện gì?"
Hạng Noãn liếc Ôn Hàn, hai người nhìn nhau qua lại.
Ngay khi Ôn Hàn chuẩn bị nói, Lưu Tử Du đã lên tiếng trước: "Để em nói chuyện của em trước đi." Cô cười nói tiếp: "Em có thai rồi, Thiếu Hoa nói rằng tháng sau sẽ đăng ký kết hôn. Năm sau sinh xong đứa bé sẽ tổ chức đám cưới. "
Nói xong, hai mắt tràn đầy chờ mong lời chúc phúc của Hạng Noãn và Ôn Hàn.
Cô không nhìn thấy một chút vui mừng nào trong mắt họ, ngược lại sắc mặt càng thêm nặng nề.
"Sao vậy?"
Hạng Noãn gắp cho Lưu Tử Du thêm một miếng thức ăn: "Không sao, ăn cơm thôi."
Đột nhiên không biết nên nói gì nữa.
Khi ăn cơm tối ở nhà, Hạng Noãn hỏi Ôn Hàn: "Chuyện này nên làm sao, nên nói nữa hay không?"
Ôn Hàn suy nghĩ một chút: "Nói, nhất định phải nói, sau đó để Tử Du tự mình quyết định đi. Không còn là trẻ con nữa, phải chịu trách nhiệm đối với cuộc đời của mình."
Hạng Noãn lại hỏi: "Còn Giang Thiếu Hoa và Liêu Đông, chuyện này coi như xong rồi sao?" Chuyện đang nói đến chính là thủ đoạn của bọn họ đứng phía sau để ngăn cản Ôn Hàn đoạt giải.
Kể cả hành động đồi bại của Lí Tân đối với nhà Quách Uyển Tâm, kẻ đứng sau kích động cũng chính là bọn họ. Cuối cùng, Quách Uyển Tâm cũng buộc phải từ chức ban giám khảo. Trên thực tế, họ thậm chí còn không nghĩ đến việc chọn Ôn Hàn vì những ân huệ. Thực ra, người nhà họ vốn dĩ không nghĩ đến việc chọn Ôn Hàn để làm những chuyện riêng.
Ôn Hàn cầm lấy chiếc cúp trên bàn đầu giường, thản nhiên nghịch ngợm: "Liêu Đông là người của truyền thông, nếu bị lộ ra là đăng tin tức sai lệch, e rằng sẽ không sống nổi trong giới này được nữa." Thực ra bây giờ Liêu Đông không còn đường lui nữa, hắn ta cũng không phải kẻ ngốc, tổng biên tập trong ngành càng không phải.
Sự nghiệp của Liêu Đông xem ra
đã tự tay chính mình hủy hoại đi rồi, điều đáng sợ không phải là hại người khác mà ngược lại tự hại mình. Có lẽ thu hoạch duy nhất chính là số tiền anh ta nhận được từ Giang Thiếu Hoa.
Ôn Hàn đặt lại chiếc cúp trên bàn đầu giường, đi tới trước mặt Hạng Noãn nói tiếp: "Về phần Giang Thiếu Hoa, hắn một nửa đã là người của công chúng, người hâm mộ Weibo đã hơn trăm vạn. Người của công chúng làm ra hành vi sai trái, rất dễ bị công chúng công kích, chỉ trích. Một khi hành vi của anh ta lộ ra thì tác phẩm cũng sẽ bị nghi vấn, tương lai rất khó để trở mình. Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Anh khá lo lắng cho Tử Du."
Hạng Noãn thở dài: "Nghĩ cách khéo léo nói cho em ấy biết vậy."
Chỉ là không ai nghĩ rằng Lưu Tử Du lại tự mình biết chuyện, cô không nói cho người nhà biết, chỉ gọi Ôn Hàn và Hạng Noãn ra.
Địa điểm vậy mà lại ở bệnh viện.
Cô ấy không phải nhanh như vậy đã nghĩ thông rồi chứ?
Hạng Noãn đến bệnh viện mới biết, thai của Lưu Tử Du là thai ngoài tử cung, cho dù cô muốn cũng không thể giữ được. Bước ra từ phòng phẫu thuật, thiếu nữ dáng vẻ rạng rỡ lúc đầu giờ phút này giống như mất đi nửa cái mạng. Trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, lúc nhìn người ánh mắt cũng không chuyển động chút nào.
Hạng Noãn nhìn thấy vậy mà lo lắng, cố gắng nói chuyện với Lưu Tử Du, hy vọng rằng cô có thể chuyển hướng chú ý, không đau buồn như vậy nữa.
Lưu Tử Du từ phòng phẫu thuật ra ngoài không lâu thì Giang Thiếu Hoa tới.
Nhìn thấy Giang Thiếu Hoa, Lưu Tử Du cầm chiếc cốc trên bàn gần đầu giường ném về phía anh ta, chiếc cốc lăn trên đất mấy vòng rồi dừng lại ở góc tường.
Một y tá đi tới và nói: "Đây là bệnh viện, muốn làm loạn thì về nhà."
Y tá vừa đi, Giang Thiếu Hoa đã đến bên giường của Lưu Tử Du, lúc Ôn Hàn và Hạng Noãn muốn xông tới cản người lại thì Lưu Tử Du lên tiếng: "Anh, hai người ra ngoài trước, em nói chuyện với anh ấy."
Hạng Noãn liếc mắt nhìn Giang Thiếu Hoa không yên tâm, Lưu Tử Du nặng nhọc nở ra một nụ cười, nhìn Hạng Noãn nói: "Không sao đâu."
Hạng Noãn và Ôn Hàn đứng ở cửa phòng bệnh, sẵn sàng đi vào nếu có bất kỳ động tĩnh gì.
Hạng Noãn đột nhiên nghe thấy tiếng "bốp", vội vàng mở cửa nhìn vào, thấy người bị đánh là Giang Thiếu Hoa liền đóng cửa lại.
Một lúc sau, một cô gái tóc dài đi tới nhìn dãy số ở cửa phòng bệnh, định đẩy cửa đi vào nhưng Hạng Noãn đã ngăn lại.
Cô gái này chính là người chụp ảnh cùng với Giang Thiếu Hoa.
Bên trong phòng bệnh, Lưu Tử Du nghe thấy động tĩnh bên ngoài, kêu Hạng Noãn mở cửa ra.
Giang Thiếu Hoa nhìn thấy cô gái ở cửa, sắc mặt đột nhiên u ám, đi tới nói nhỏ: "Sao em lại tới đây?"
Người phụ nữ liếc nhìn Lưu Tử Du ở trên giường bệnh: "Là cô ấy?"
Giang Thiếu Hoa không nói gì, kéo cô gái này ra khỏi cửa.
Lưu Tử Du cầm hai quả táo trên bàn cạnh giường lên, một quả ném vào đầu người đàn ông cặn bã, một quả vào đầu cô gái kia.
Giang Thiếu Hoa đưa tay ra xoa xoa nơi bị quả táo ném vào trên đầu cô gái, quay đầu lại nhìn Lưu Tử Du.
Lưu Tử Du từ ánh nhìn đó thấy một sự thờ ơ và lạnh nhạt, cái nhìn này khiến trong lòng cô hoàn toàn chết lặng, cô hét lên: "Thứ đàn ông cặn bã, đàn bà đê tiện, mau cút ra ngoài cho lão nương!"
Hạng Noãn đi đến bên cạnh Lưu Tử Du và giúp cô nằm xuống giường cẩn thận.
Khi Giang Thiếu Hoa đi ra tới cửa phòng bệnh, Ôn Hàn vốn đang đứng yên lặng đột nhiên giơ tay đánh vào mặt Giang Thiếu Hoa.
Giang Thiếu Hoa sờ khóe miệng đánh đến chảy máu, nhìn Ôn Hàn một cái, không nói gì. Cô gái bên cạnh hét lên như điên: "Anh sao tự nhiên lại đánh người!" vẫn còn muốn nói thêm nhiều lời thì bị Giang Thiếu Hoa kéo đi.
Hạng Noãn đến gần Ôn Hàn, nắm lấy tay anh xem: "Có đau không?" Nói xong liền giúp anh thổi thổi.
Ôn Hàn siết chặt ngón tay: "Không sao."
Con người anh bên ngoài tao nhã, lịch sự, lại có gia giáo, thực ra một khi đã ra tay thì rất tuyệt tình. Rất nhiều lúc anh không muốn động tay.
Hạng Noãn nhớ rằng trước kia khi còn học đại học, con đường nhỏ phía sau cổng trường thường có những nữ sinh xinh đẹp bị bọn côn đồ chặn đường. Rất nhiều lần Ôn Hàn vì cô mà đánh nhau với họ, phần lớn đều thắng, nhưng nếu đối phương có nhiều người thì sẽ bị đánh.
Lúc đó Hạng Noãn sẽ chăm sóc anh. Ôn Hàn cảm thấy mình làm gì cũng đều có thu hoạch, thắng thì là anh hùng cứu mỹ nhân, thua thì sẽ hưởng thụ việc được mỹ nhân chăm sóc.
Lưu Tử Du rút ra mấy khăn giấy lau đi nước mắt: "Em trước kia thật sự là mù rồi sao, sao có thể đối với người này nhất mực chung tình như vậy chứ."
Hạng Noãn an ủi cô vài câu, nghe thấy Lưu Tử Du đem cả mười tám đời tổ tiên của Giang Thiếu Hoa ra mắng.
Ngay sau đó mẹ của Lưu Tử Du nhanh chóng tới đó, Ôn Hàn và Hạng Noãn ở lại với họ một lúc rồi mới trở về.
Về đến nhà, Hạng Noãn hỏi Ôn Hàn: "Tử Du, em ấy có ổn không?"
Ôn Hàn vừa nói vừa rửa tay, "Không sao, trút hết ra ngoài sẽ tốt thôi, thời gian là liều thuốc giải tốt nhất." Vừa dứt lời, trong lòng lại cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu như anh rời xa Hạng Noãn, thời gian sẽ không bao giờ là một liều thuốc tốt, ngược lại giống như một liều thuốc độc, chỉ khiến cho anh rơi vào vũng đầm lầy càng ngày càng sâu hơn.
Chuông cửa vang lên, Hạng Noãn ký đơn một chút, chàng trai chuyển phát nhanh ôm một cái hộp lớn, Hạng Noãn nhìn thoáng qua cũng biết đó là "đồ bảo hộ" mà Ôn Hàn mua lần trước đã tới rồi.
Mặc dù trên hộp ghi là nhu yếu phẩm hàng ngày.
Ôn Hàn đi tới, nhìn thấy Hạng Noãn đang nhìn chằm chằm dòng chữ trên hộp chuyển phát nhanh: "Nhu yếu phẩm hàng ngày, có vấn đề gì không?"
Hạng Noãn: "Cửa hàng rất thận trọng, không tiết lộ riêng tư của người mua. Nếu như trên này viết là "đồ bảo hộ" thì chắc chắn ai nhìn thấy cũng đều biết".
Ôn Hàn cười đầy ẩn ý: "Em cho rằng thứ nhu yếu phẩm hàng ngày người ta thật sự sẽ nghĩ là đồ dùng hàng ngày hay sao?"
Nói xong liền mở hộp lấy ra vài hộp đặt ở tủ đầu giường, xoay người ôm lấy Hạng Noãn bế lên.
Um, chuyện đó ngày khác hãng nói.