Hạ Quý Thần có bệnh thích sạch sẽ, Quý Ức lấy bút xóa vẽ lên người anh như vậy khiến cho anh cau mày, ý nghĩ đầu tiên chính là đem bộ đồ này ném đi.
Chỉ là anh còn chưa kịp hành động thì thấy cô cứ như một đứa trẻ, chăm chú quan sát vết bút xóa trên cánh tay anh.
Mặc dù anh không hiểu những lời cô vừa nói là có ý gì, nhưng anh có thể cảm giác được bây giờ cô thật sự rất vui. Thấy vậy, anh không hề do dự bỏ đi ý nghĩ quăng bộ độ này.
Ánh mắt của Quý Ức vẫn nhìn chằm chằm vào tay Hạ Quý Thần. Nhìn được một lúc, nụ cười trên môi cô chợt tắt, thì thào nói: “Vẫn chưa đủ, vẫn còn nghe thấy…”
Nói xong, cô giơ bút xóa trên tay lên, một lần nữa vẽ lên cánh tay anh.
Mặc dù Hạ Quý Thần không biết vì sao cô lại uống nhiều như vậy. Vì sao lại làm những chuyện ngu ngốc như vậy, nhưng thấy cô chơi vui, anh nghĩ thầm: “Dù gì áo cũng đã hỏng rồi, thôi thì cứ mặc cô vậy.”
Quý Ức dùng khoảng hơn mười cây bút xóa, nhuộm tay áo bên trái của Hạ Quý Thần thành một màu trắng xóa rồi mới dừng lại. Sau đó cô cúi đầu, dùng mũi ngửi tay áo Hạ Quý Thần.
Dung dịch trong bút xóa còn chưa khô, dính lên chóp mũi cô tạo thành một chấm trắng. Cô không hề hay biết, chỉ cố sức hít hít mấy cái, cuối cùng không còn ngửi thấy mùi nước hoa kia trên người Hạ Quý Thần nữa, cô mới mỉm cười ngu ngơ, nói: “Bây giờ mới thật sự sửa xong…”
Hạ Quý Thần không hiểu rốt cuộc cô đang nói lung tung cái gì, nhưng thấy cô cười, tâm trạng của anh cũng dịu xuống rất nhiều.
Nhưng mà cô chỉ vui được ba giây thì mặt lại ủ xuống: “Không đúng! Sao vẫn còn ngửi được…”
Hạ Quý Thần nghi hoặc hỏi: “Ngửi được cái gì?”
Quý Ức vẫn hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không hề để ý tới lời nói của Hạ Quý Thần, mà bắt đầu ngửi những chỗ khác trên người anh.
Mỗi khi nghe được mùi nước hoa của Hạ Viện ở chỗ nào trên người Hạ Quý Thần là
cô lại liều mạng cầm bút xóa vẽ lên chỗ đó.“Ở đây có... đây cũng có... chỗ này cũng vậy…”
Chỉ một lát sau, bộ âu phục màu đen của Hạ Quý Thần xuất hiện đốm trắng ở khắp nơi.
Nhưng Quý Ức vẫn không có ý bỏ qua. Cô lại kề sát mặt vào cổ Hạ Quý Thần, dùng sức ngửi, từ cổ lên tai, sang má rồi đến tóc, ở đâu cũng ngửi thấy.
Tại sao cô dùng nhiều bút xóa như vậy rồi mà vẫn còn nghe thấy mùi nước hoa của người phụ nữ kia chứ?
Quý Ức thất vọng cong môi, lại cầm thêm mấy cây bút xóa, vẽ loạn lên mặt Hạ Quý Thần.
Đứng ở cửa, Trần Bạch hít một ngụm khí lạnh, nghẹn ngào lên tiếng: “Hạ…”
Chữ “tổng” còn chưa kịp nói ra thì Hạ Quý Thần đã ném cho anh ta một ánh mắt uy hiếp, ý bảo anh ta câm miệng.
Trần Bạch bị dọa vội ngậm chặt miệng, trơ mắt nhìn Hạ Quý Thần ngồi xổm ở đằng kia, yêu chiều nhìn Quý Ức. Để mặc cho cô dùng bút xóa vẽ lung tung lên khuôn mặt điển trai của anh.
Nếu không phải Trần Bạch còn muốn sống, thì giờ phút này có lẽ anh ta đã lôi điện thoại trong túi quần ra quay lại cảnh này, sau đó gửi đến cho nhân viên trong YC và cả đối tác của YC, để bọn họ biết Hạ tổng mà bọn họ luôn kính trọng và sợ hãi, rốt cuộc có biểu hiện thế nào khi đứng trước mặt phụ nữ.
Mãi cho đến khi đã dùng bút xóa vẽ kín mặt Hạ Quý Thần, Quý Ức mới ngừng tay.
Cô nghiêng đầu, nhìn Hạ Quý Thần một lượt. Rốt cuộc xác định được trên người anh không còn mùi nước hoa, lúc này cô mới thỏa mãn cong môi: “Lần này mới thật sự là sửa xong…”
Truyện convert hay :
Ta Không Nghĩ Kế Thừa Ngàn Tỷ Gia Sản