Nói xong, có lẽ là đã quậy đủ rồi, người cũng đã mệt mỏi, bỗng nhiên cô yên tĩnh hơn rất nhiều.
Khóe môi của cô cong lên, vẫn chưa hết vui vẻ, Hạ Quý Thần nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, đuôi mắt anh cũng ánh lên sự ấm áp.
Anh chăm chú nhìn cô một lúc, thấy cô không tiếp tục nghịch nữa. Lúc này anh mới quay đầu về phía cửa, nói với Trần Bạch: “Đi gọi một nữ nhân viên phục vụ đến đây giúp cô ấy tắm rửa.”
---
Đợi nhân viên phục vụ đưa Quý Ức vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ xong, Hạ Quý Thần mới đi đến tủ quần áo, tìm một bộ đồ đơn giản ở nhà rồi đi vào phòng tắm ở phòng khách.
Khắp người anh đều dính vết bút xóa, trên đầu có, mặt cũng có, muốn rửa sạch có hơi phiền phức. Anh tắm rửa sạch sẽ xong, tùy ý khoác khăn tắm lên người, đứng trước bồn rửa tay, vừa cầm khăn chuẩn bị lau tóc thì giọng nhân viên phục vụ đầy lo lắng vang lên bên ngoài: “Quý tiểu thư, cô đừng chạy, cô cẩn thận một chút…”
Đừng nói là anh vừa mới vào tắm thì cô lại bắt đầu quậy lên nữa rồi nha?
Đầu ngón tay Hạ Quý Thần run lên, không hề nghĩ ngợi đã ném khăn mặt lên bồn rửa tay, buộc chặt đai lưng, sau đó vội kéo cửa chạy ra ngoài.
Đống bút xóa vốn đặt trên bàn trà bây giờ lại rơi loạn xạ trên mặt đất, tạo thành một đường đi thẳng vào phòng ngủ.
Cô lại lấy bút xóa làm gì vậy?
Hạ Quý Thần nghi hoặc cau mày, trong phòng ngủ bỗng vang lên giọng của nhân viên phục vụ: “Quý tiểu thư, cẩn thận một chút, coi chừng bị ngã!”
Nhân viên phục vụ vừa nói xong thì một tiếng “Bịch” vang lên, dường như có tiếng gì đó vừa ngã trên mặt đất.
Tim Hạ Quý Thần không kìm được run lên một cái, cũng không quan tâm Quý Ức có mặc quần áo hay không, anh vội chạy vào phòng ngủ, đẩy cửa nhà vệ sinh ra.
“Tiểu…” - Hạ Quý Thần chỉ gọi được một chữ, sau đó cứ thế nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngồi xổm trong bồn tắm, cô khoác trên người một bộ đồ tắm, toàn thân ướt đẫm. Nhìn thấy cô như vậy, anh đứng ngây ra tại chỗ.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh vô cùng sốt ruột,
ngay khi cô không biết rốt cuộc mình nên làm thế nào thì khóe mắt cô liếc thấy Hạ Quý Thần xuất hiện ở cửa. Nhìn thấy vị cứu tinh, cô vội chạy đến: “Hạ tiên sinh, lúc đầu khi tôi giúp Quý tiểu thư tắm rửa, cô ấy rất dịu ngoan. Nhưng không biết sao bỗng nhiên quậy lên, đòi đem bút xóa vào đây, sau đó khắp nơi đều là…”Cô đưa lưng về phía anh cho nên anh không thấy rõ ánh mắt cô, nhưng trong miệng cô vẫn không ngừng lặp đi lặp lại: “Bút xóa có thể chỉnh lại những chỗ sai, chỉnh rồi sẽ quay về như lúc đầu, nhưng mà mình đã dùng nhiều bút xóa trong phòng tắm, sao trong này vẫn khó ngửi như vậy…”
Hạ Quý Thần không đợi nhân viên phục vụ nói hết câu đã chỉ tay về phía cửa, ra hiệu bảo cô ta ra ngoài trước.
Đợi nhân viên phục vụ đi khỏi, Hạ Quý Thần mới nhấc chân đi về phía Quý Ức.
Anh còn chưa đến gần cô đã nghe thấy cô gọi tên anh: “Hạ Quý Thần, anh có biết là anh khiến tôi không vui không…”
Bước chân Hạ Quý Thần bỗng dưng khựng lại.
Anh không ngốc, khi thấy cô uống nhiều rượu như vậy, anh đã biết rõ cô có tâm sự. Nhưng anh lại không nghĩ đến chuyện cô không vui lại có liên quan đến anh.
Hạ Quý Thần im lặng nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Ức hồi lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra mình đã làm cô không vui lúc nào, cuối cùng anh dứt khoát không nghĩ nữa, lén rời khỏi nhà vệ sinh tìm điện thoại di động gọi cho Trần Bạch.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Quý Thần quay trở vô nhà vệ sinh.
Rốt cuộc bởi vì quậy quá lâu, thể lực chống đỡ hết nổi. Cho nên khi anh ẵm cô khỏi bồn tắm, cô chỉ chống cự một chút rồi nằm yên.
Truyện convert hay :
Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư