Hôm đó, tại thẩm mỹ viện, những lời Thiên Ca nói với cô, từng chữ từng chữ một vang lên bên tai Hạ Quý Thần.
Càng nghe Thiên Ca nói, mắt Hạ Quý Thần càng lúc càng lạnh.
“Anh ấy và cô giống nhau? Cô có cái gì mà muốn hạ nhục anh ấy như vậy? So với anh ấy, cô xứng sao?”
Khi nghe giọng nói xen lẫn vài phần khinh thường của Quý Ức vang lên trong đồng hồ, cả người Hạ Quý Thần dường như bị điểm huyệt.
Trong xe rất yên tĩnh, giọng nói pha lẫn sự tức giận của cô không ngừng vang lên bên tai anh.
Hạ Quý Thần cảm giác như mình đang nghe một khúc hát êm tai nhất thế gian, tim của anh bắt đầu đập nhanh hơn.
“Còn nữa, tôi cảnh cáo cô, đừng có mang Hạ Quý Thần ra so sánh với mình đi, bởi vì như vậy sẽ làm bẩn anh ấy!”
Tay Hạ Quý Thần bỗng dưng run lên, anh lập tức quay đầu nhìn cô.
Phản ứng của anh có hơi mạnh, dọa Quý Ức giật mình, khiến cho bàn tay cô thoáng run lên. Kế đó, cô nghe thấy tiếng giày cao gót của mình từ trong đồng hồ vọng ra, đó là thời điểm sau khi đã nói hết những lời cay độc với Thiên Ca, cô xoay người rời khỏi.
Biết rõ Hạ Quý Thần đã nghe xong nội dung cuộc nói chuyện giữa cô và Thiên Ca, Quý Ức mới lấy đồng hồ lại, đeo vào tay: “Thiên Ca nói dối, khi cô ta nói với em những lời kia, phản ứng của em lúc đó không giống như những gì cô ta nói...”
“... Vì chuyện của mẹ, nên em đã hiểu lầm anh, nhưng không phải bởi vì những lời Thiên Ca nói, mà là vì hôm đó, em đã đến công ty tìm anh...”
“... Em không cố ý nghe lén anh và Trần Bạch nói chuyện, nhưng đúng lúc em đi tới cửa thì nghe thấy...
“Hôm nay, xem buổi lễ trao giải chương trình truyền hình, em mới biết được là em đã hiểu lầm anh... Cho nên em mới chạy suốt đêm đến đây...”
Anh
đã hết lòng suy nghĩ mọi chuyện vì cô, thế nhưng chuyện cô hiểu lầm anh cũng là thật. Lúc nói ra những lời này, Quý Ức không dám thở mạnh, cô cũng không dám liếc nhìn anh, chỉ biết cúi đầu, tựa như một đứa trẻ phạm lỗi, thể hiện thái độ nghiêm túc và chân thành, thừa nhận sai lầm của mình: “... Thực xin lỗi, Hạ Quý Thần...”
Nói xin lỗi xong, đợi mãi vẫn không thấy Hạ Quý Thần ở bên cạnh có chút phản ứng nào, Quý Ức đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Đừng nói là bởi vì cô hiểu lầm, cho nên anh không vui?
Quý Ức không hiểu tại sao mình lại để ý đến cảm nhận của Hạ Quý Thần như vậy, cô chỉ biết là bản thân thật sự rất để ý. Đợi một lát, thấy người ngồi bên cạnh vẫn giữ im lặng, cô lại nhỏ giọng nói: “Hạ Quý Thần, thật sự rất xin lỗi, em...”
Quý Ức lắp bắp một hồi, mới nghĩ ra là nên nói gì tiếp theo, cô lập tức nói một cách chắc chắn: “... Em cam đoan sau này, đụng phải những chuyện tương tự, em nhất định sẽ đến hỏi anh trước tiên, sẽ không tự suy đoán lung tung...”
Cô đã nói đến mức như vậy, nhưng Hạ Quý Thần vẫn không lên tiếng.
Quý Ức khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô vừa nghĩ xem mình nên xin lỗi Hạ Quý Thần như thế nào, vừa lén liếc nhìn anh, muốn xem xem vẻ mặt của anh lúc này có phải là rất đáng sợ hay không.
Quý Ức phát hiện là Hạ Quý Thần vẫn chăm chú nhìn cô như lúc nãy, chỉ khác là anh đang mỉm cười.
Quý Ức kinh ngạc há hốc mồm, cô cho rằng mình đã nhìn nhầm, nên lập tức quay đầu lại, dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn anh.
Truyện convert hay :
Chí Tôn Con Rể