Môi Hạ Quý Thần khẽ cong lên.
Cô hiểu lầm anh, vậy mà anh còn vui vẻ được sao?
Quý Ức ngẩn người nhìn đôi môi xinh đẹp của anh trong chốc lát, sau đó, từ từ ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
Trong mắt anh lóe lên tia sáng ấm áp.
Chỉ một cái liếc nhìn đã khiến tim Quý Ức đột nhiên đập chậm một nhịp, cô cảm giác dường như ánh mắt mình bị lực hút của từ trường, khiến cô cứ nhìn vào mắt anh thật say đắm.
Anh và cô nhìn nhau không biết bao lâu.
Bầu không khí phía sau xe dần dần trở nên kỳ lạ.
Yết hầu Hạ Quý Thần khẽ nhúc nhích vài cái, kế đó, dường nhiên bị cái gì đó điều khiển, anh từ từ cúi xuống gần cô.
Mặt của anh cách mặt cô mỗi lúc một gần, gần đến mức cô và anh có thể cảm nhận được tiếng hít thở của nhau.
Lông mi của anh rất dài. Bởi vì mặt hai người gần sát vào nhau, cho nên lúc anh nháy mắt, lông mi của anh khẽ chạm vào lông mi của cô làm mắt cô khẽ run lên, Quý Ức nhịn không được nhắm mắt lại. Sau đó, cô cảm giác được rất rõ, môi của anh đang từ từ tiến đến gần môi cô...
Ngay khi môi anh gần chạm vào môi cô, cô rõ ràng cảm giác được nhiệt độ trên môi anh, thì xe đột nhiên ngừng lại, giọng của Trần Bạch ở ghế trước vang lên: “Hạ tổng, Quý tiểu thư, đến khách sạn rồi!”
Hạ Quý Thần gần như sắp hôn lên môi Quý Ức, thì đột nhiên Trần Bạch lại lên tiếng, cắt ngang động tác của anh.
Hạ Quý Thần ngẩn người trong chốc lát, lúc này, anh mới phát hiện là mặt mình gần như dán sát vào mặt Quý Ức...
Sau khi tắt máy xe, thấy phía sau không có động tĩnh gì, Trần Bạch quay đầu nhìn lại. Lúc nhìn thấy cảnh tượng phía sau xe, cậu lập tức nói: “Hạ tổng, thực xin lỗi, tôi...”
Trần Bạch còn chưa nói hết câu, Hạ Quý Thần đã nhíu mày như tỉnh táo trở lại.
Anh quay đầu, trừng mắt nhìn Trần Bạch một cái, khiến cho cậu ta bị
dọa phải ngậm miệng, cậu ta nhanh chóng mở cửa rồi trốn xuống xe.
Cửa xe bị Trần Bạch đóng mạnh lại, theo đó Quý Ức cũng hoàn hồn.
Trước khi cô ngước mắt nhìn lên, thì Hạ Quý Thần đã thu người lại.
Mặc dù như vậy, bầu không khí trong xe vẫn vô cùng lúng túng.
Hạ Quý Thần vẫn sóng vai ngồi cạnh Quý Ức ở băng ghế sau, ngồi một lúc lâu, anh mới lên tiếng: “Xuống xe.”
Quý Ức “ừm” một tiếng, đột nhiên, tim cô đập nhanh hơn.
Vừa nãy, Hạ Quý Thần muốn hôn cô ư?
Nếu không phải bị Trần Bạch cắt ngang, có phải là anh sẽ hôn cô không?
Vốn dĩ có chút xấu hổ, nhưng không hiểu sao, nghĩ đến đây, trong lòng cô lại sinh ra cảm giác tiếc nuối.
Nghe Quý Ức đáp lại, Hạ Quý Thần cũng không tiếp tục ngồi trong xe, anh lập tức mở cửa, bước xuống xe.
Gió lạnh bên ngoài tràn vào xe, cảm giác lạnh lẽo khiến cho tâm trí đang phiêu lãng ở cõi thần tiên của cô quay trở lại. Cô không suy nghĩ nữa theo sát Hạ Quý Thần bước xuống xe.
Ý thức được bản thân vừa làm hỏng chuyện tốt của người khác, Trần Bạch không dám liếc nhìn Hạ Quý Thần, cậu đứng né ra xa, nói: “Tôi đi đặt phòng cho Quý tiểu thư...”
Không đợi Hạ Quý Thần đáp lại, Trần Bạch đã vọt vào sảnh khách sạn.
Lúc Hạ Quý Thần và Quý Ức bước vào sảnh, cậu ta đã lấy được phiếu phòng.
Khi Trần Bạch đưa phiếu phòng cho Quý Ức, Hạ Quý Thần đã chủ động đưa tay cầm lấy. Trong lúc Quý Ức không chú ý, anh và Trần Bạch liếc nhìn nhau một cái.
Truyện convert hay :
Tu La Đan Thần