Chương 15: Thật không đơn giản
Edit: April
Nhìn Tôn Ngộ Không ngồi xếp bằng nhắm hai mắt, liền sáp lại gần khiến khuôn mặt hai người đối diện nhau, Lục Trầm nghiêng người về phía trước.
Lông mi của Tôn Ngộ Không thật là dài nha, mặc dù không có cong, nhưng bù lại rất dày, giống như một cây quạt đen nhỏ, khoảng cách gần như vậy mà cũng có thể cà trên mặt cậu.
Lục Trầm chặc chặc hai tiếng, gương mặt này quá anh tuấn, quỷ phủ thần công [1], các cô gái bây giờ rất thích mấy anh đẹp trai loại này, nhưng cũng chỉ có thể coi là nam thần đại chúng, không thể dắt về nhà làm bạn trai, bất quá ngài Đại Thánh là người nhà Phật, haizz, hồng nhan xương khô, chẳng hạn như cậu, chỉ là hồng nhan xương khô —— quan trọng nhất chính là —— xương khô.
[1] - quỷ phủ thần công: điêu luyện sắc sảo, tài nghề điêu luyện.
Cậu chỉ là một bộ xương.
Âm thanh cửa vang lên tiếng két, Lục Trầm ngồi trên giường đất [2] hai chân treo lủng lẳng: "Đường Đường, ngươi đi đâu vậy?"
[2] - giường đất: giường lò của Trung Quốc dùng sưởi ấm khi mùa đông.
Tôn Ngộ Không cũng mở mắt ra nhìn, ánh mắt trong suốt, hoàn toàn không bao phủ sự mờ mịt, giống như chưa từng nhập định (ngồi thiền) qua.
Lục Trầm dẩu môi, thật ghét những người có thiên phú, cậu ghét những người có pháp thuật cao cường, cũng không biết đã tu luyện bao lâu, mới vừa rồi cảm giác được pháp thuật trong cơ thể tựa hồ đã tiến thêm một bậc, nhưng cũng chỉ là một bậc nhỏ thôi.
"Chỗ này có điểm cổ quái, những tăng nhân kia không phải là tăng nhân bình thường." Đường Tăng rót một ly nước uống, thắm giọng nơi cổ họng khô cạn.
Đúng đó, đám người kia sao có thể bình thường được, bọn họ chính là một đám tăng nhân vì để đạt được áo cà sa mà sẵn lòng thiêu chết ngươi, ấn đường Lục Trầm nhíu lại nhìn sang bọc quần áo bên cạnh, nhưng mà nếu không lấy áo cà sa ra khoe, làm sao khơi gợi ác tâm của đám tăng nhân này?
"Ta mới vừa cùng lão tăng trò chuyện, cũng đã đi xung quanh tự viện, chi phí ăn mặc tất cả đều là thượng phẩm, quả thực bất lợi cho việc tu hành, hơn nữa ta nhìn qua các tăng nhân —— tựa hồ có ý làm hại chúng ta."
Lục Trầm há to mồm, cái này mà cũng nhìn ra, quả nhiên, Tôn Ngộ Không cũng không phải Tôn Ngộ Không, mà Đường Tăng cũng không phải là Đường Tăng.
Cảm giác của mọi người thật là lợi hại.
Tôn Ngộ Không nheo mắt nhìn cậu.
Đường Tăng nói tiếp: "Hắn hỏi ta rất nhiều về việc đi Tây Thiên thỉnh kinh, ta sợ hắn sẽ gây sự, Ngộ Không, nếu ngươi rảnh rỗi liền đi kiểm tra một phen, dù sao vẫn tốt hơn khi biết rõ bọn họ muốn làm gì, cũng kịp để chúng ta đề phòng."
Đó chẳng qua chỉ là suy đoán của Đường Tăng, nhưng đối với Tôn Ngộ Không mà nói, hắn vốn luôn có cảm giác nhạy bén với khí tức nguy hiểm, nghe y nói vậy liền quả quyết gật đầu đáp ứng.
Sau buổi cơm tối, Đường Tăng ngồi trên giường đất nhập định, Lục Trầm nhàm chán chuẩn bị lên giường