Chương 16: Ngủ cùng ngươi
Edit: April
Nói tiếp về Lục Trầm bị kích động sau khi nghe được âm mưu của đám tăng nhân, cho dù mệt mỏi nhưng vì an toàn của Đường Đường nên kiềm chế tâm trạng nghiêm túc lắng nghe.
"Đông thổ Đại Đường?"
"Sư phụ, nơi đó là Đại Đường, trước đó vài ngày chúng ta xác thật đã nghe được sẽ có một hòa thượng từ nơi đó đi ngang qua, chẳng qua không nghĩ tới lại là một người trẻ tuổi như vậy."
"Ôi, chỉ là một tên tiểu tử có mã ngoài thôi, nói đến người được Quan Âm Đại Sĩ chỉ điểm đi Tây Thiên thỉnh kinh, có tư cách nhất không phải là sư phụ của chúng ta sao."
"Đúng vậy đúng vậy, sư phụ hồng phúc tề thiên, tuệ căn thâm hậu, đến nay cũng đã hai trăm bảy mươi tuổi, cũng được gọi là thánh tăng."
Lục Trầm: "......" Thật không biết xấu hổ, thân phận bối cảnh Đường Đường nhà ta cũng rất lớn, chỉ tại hắn không muốn ta gọi hắn là đại sư, ngươi ở nơi xó xỉnh nào tới vậy.
Chỉ là nhìn lại lão tăng kia, đối với những lời nịnh nọt này đặc biệt hưởng thụ, hơi thở hơi thô nặng, gò má hồng nhuận.
"Cũng không thể nói như vậy, đất nước lắm người tài, ta già rồi không được đâu."
"Sư phụ nói gì vậy, ta thấy Đại Đường rõ ràng không có ai, nếu mà bọn họ gặp được sư phụ, nói không chừng đã dùng kiệu thỉnh sư phụ rời núi."
"Đúng đó, đúng đó, nhưng mà sư phụ, Đường Tăng vốn là người được chọn, nếu hắn thật sự lấy được chân kinh, chẳng phải là phật pháp vô biên."
"Nói bậy bạ gì đó, làm gì có ai so được với sư phụ."
"Đúng đúng đúng, sư phụ không đi, làm sao chân kinh có thể giáng thế."
Nhìn gương mặt lão tăng hiện lên vẻ bất ngờ, cộng thêm mấy phần lo lắng ưu tư, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn mở miệng: "Nhưng hắn dù sao vẫn còn trẻ, ta cũng đã gần ba trăm tuổi, không biết còn lại bao nhiêu thời gian, có lẽ khi lấy được chân kinh không chừng còn có thể cầu Quan Âm Đại Sĩ kéo dài tánh mạng."
"Đúng đó, đúng đó, sư phụ, ta thấy tên hòa thượng được hoàng đế Đại Đường phái tới, có lẽ trong bao quần áo còn có vài thứ đáng xem."
Lục Trầm nhìn khuôn mặt người nọ cười đến hèn hạ quả thực kinh ngạc đến ngây người, gặp qua nhiều người không biết xấu hổ, cũng chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy.
Có thứ đáng xem thì cũng là của Đường Đường nhà ta.
Bênh vực người nhà mình quả thực không cần quá mãnh liệt.
Lão tăng như cũ do dự: "Nhưng mà ......"
Người nọ tiếp tục thuyết phục: "Không có nhưng mà, sư phụ, cách Đại Đường đường đi gian khổ gập ghềnh, hòa thượng thân mình đơn bạc, khó tránh sẽ xảy ra bất trắc, trên đường ngang qua chùa thật sự không kiên trì được nữa lại không đành lòng cô phụ tâm ý của hoàng đế Đại Đường, chỉ có thể đem sứ mệnh trên người phó thác cho sư phụ, kính nhờ sư phụ thay thế chính mình đi Tây Thiên thỉnh kinh, sư phụ tâm thành, lại dốc lòng hướng Phật, tất nhiên sẽ đáp ứng."
Lục Trầm: "......." Không còn lời nào để nói.
Trên mặt lão tăng hiện ra nụ cười, hưng phấn nâng một bàn tay lên A di đà phật: "Tốt tốt tốt, rất tốt!"
"Nhưng mà sư phụ, chỉ có một bên chúng ta thì vẫn sẽ bị người đời lên án."
"Vậy làm sao cho phải."
"Ta thấy đại đồ đệ của Đường Tăng không phải kẻ dễ đối phó, tuyệt đối không thể lưu lại, nhưng còn cái tên tiểu hài tử có diện mạo xinh đẹp tính cách đơn thuần kia, nếu thuyết phục được hắn về phe chúng ta, kia tự nhiên là......"
Lục Trầm: "!!!!!!" Đừng có mà khi dễ ta nghe không hiểu các ngươi đang nói gì, ai là tiểu hài tử hử, đứng ra, ta bảo đảm sẽ không để ngài Đại Thánh đánh chết các ngươi.
Còn có, diện mạo xinh đẹp!! Các ngươi muốn lưu ta lại làm gì!!
Vỗ cánh đang muốn bay ra cho bọn họ biết mình lợi hại như thế nào, dư quang liếc thấy Tôn Ngộ Không đang trừng mình, run bần bật thu cánh lại, dịch người sang bên cạnh Tôn Ngài.
Cậu không có sợ, chỉ là hiện tại dù có bay ra cũng không thể giáo huấn đám người đó, cậu nếu là con muỗi thì đã đốt chết chúng.
Lão tăng khó xử: "Nhưng hắn là người do Đường Tăng mang theo, làm sao có thể nghe theo lời chúng ta."
"Tất nhiên có thể, chỉ cần lưu lại cho hắn một mạng, rồi giao cho đồ nhi giáo huấn, sư phụ cứ yên tâm." Người nọ lộ ra bộ dạng hung ác, làm gì có điểm nào giống hòa thượng.
Lục Trầm đang nghe say sưa, còn chưa kịp nghe xong, khóe mắt quét đến người bên cạnh chỉ thấy một tàn ảnh nhỏ, còn tưởng có nhân vật mới lên sân khấu. Định thần nhìn kĩ lại, ngài Đại Thánh đâu, từ từ chờ ta đã! Cuống quít cất cánh đuổi theo.
Cái ngài Đại Thánh này, nếu lỡ mình hiện nguyên hình tại chỗ, cũng không cần bọn họ động thủ, đã ổn định vững vàng trực tiếp rơi vào trong vòng tay của bọn chúng.
Nhìn xem người ta còn biết lưu lại cho mình một mạng, ngài Đại Thánh sao cứ như vậy...... Không thương tiếc mình gì hết.
Hừ!
Vẫy vẫy, vẫy vẫy cánh tung ta tung tăng đi theo phía sau ngài Đại Thánh.
*****
"Không sai biệt lắm chính là như vậy." Tôn Ngộ Không đơn giản đem những gì nghe được thuật lại cho Đường Tăng một lần, ngồi bên cạnh thưởng trà.
Lục Trầm bưng ly uống nước, mắt thấy ấn đường Đường Tăng nhíu chặt, nghĩ rằng chắc hắn chưa từng nghĩ đến người nhà Phật cũng có thể tàn nhẫn độc ác như vậy.
Lại nhớ đến hoàn cảnh cuộc sống khi hắn còn nhỏ, tuy cuộc sống nghèo khó nhưng rất đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, duỗi tay muốn kéo giãn hàng lông mày của hắn, nhẹ giọng an ủi: "Đường Đường yên tâm, Lục Trầm ta dù có chết cũng sẽ không cho chúng được toại nguyện, cho dù bọn chúng bắt được ta ta cũng nhất quyết không thay lòng."
Thậm chí còn quay đầu tiện thể xoát độ hảo cảm: "Đại Thánh, ngài cứ an tâm, đời này ta sẽ không bao giờ phản bội ngài."
Giữa mày