Chương 30: Kim Cô Bổng
Edit: April
Ánh mắt Lục Trầm sáng lên, theo thói quen xoay người trực tiếp nhảy đến trước mặt Tôn Ngộ Không: "Ngài Đại Thánh." Sau khi thấy bản thân đang kéo cánh tay Tôn Ngộ Không thì hối hận cơ hồ muốn cắn đứt lưỡi, cậu tới là để bắt Đường Tăng, không phải tới lôi kéo tình cảm.
Lập tức buông tay, lui về phía sau hai bước, giương nanh múa vuốt lời lẽ kiên quyết mãnh liệt: "Ngài Đại Thánh, phi phi phi, Tôn Ngộ Không, hôm nay ta phải dẫn Đường Tam Tạng đi!"
Tôn Ngộ Không nhàn nhạt nhìn cậu, đưa túi nước tới vừa vặn nhét vào năm ngón tay đang muốn chộp tới: "Uống nước đi."
Ăn vài miếng bánh bao, lại nói nhiều lời như vậy, cổ họng Lục Trầm cũng hơi khàn, nhận lấy nói tiếng cám ơn, mới vừa uống một hớp liền sặc phun ra toàn bộ, xoay người đi theo sau lưng Tôn Ngộ Không, nghiến răng: "Ta nói ta tới dẫn Đường Tăng đi."
"Ngươi cứ việc mang đi, chỉ cần ngươi có thể mang được."
Lục Trầm: "..." Mình đi đường toàn dựa vào đôi chân, đừng nói là mang thêm một Đường Tăng.
Vả lại kịch bản đã nói rõ là vừa gặp liền trực tiếp đánh chết mà! ! Trừ thuật biến ảo, căn bản không có tu luyện pháp thuật nào khác.
Nhưng —— thuật biến ảo duy nhất của mình lại không có hiệu nghiệm.
Sớm biết trước đã không tạo quan hệ tốt với Tôn Ngộ Không làm gì.
Bây giờ cậu muốn bắt Đường Tăng, mọi người đều nghĩ cậu đang đùa! !
Tức giận nha.
Vạn sự khó mua điều sớm biết.
Lục Trầm trầm mặt xuống: "Ngài Đại Thánh, ta muốn ăn Đường Tăng." Lời nói toát ra vẻ kiên quyết, nhưng đối với người thường ngày như cái đuôi nhỏ bám theo sau Tôn Ngộ Không, lại hoàn toàn giống như một đứa trẻ đang đòi kẹo.
Tôn Ngộ Không xoay người chỉ ngón tay vào trán cậu, dung mạo tựa hồ mang ý cười: "Ngươi ăn hắn để làm gì?"
Lục Trầm vô tư nói thẳng: "Trường sinh bất lão."
Tôn Ngộ Không gật đầu: "Ngươi vốn đã trường sinh bất lão rồi."
Lục Trầm kinh ngạc: "Làm sao biết, ta không có tu luyện mà."
Tôn Ngộ Không mặt lạnh: "Ngươi còn biết bản thân không có tu luyện."
Lục Trầm ngượng ngùng không lên tiếng, tại sao phải tu luyện, chỉ cần chịu ba gậy liền được về nhà rồi.
Tôn Ngộ Không thu tay về: "Đan dược lần trước ngươi ăn bên trong cũng có tác dụng trường sinh bất lão, ngươi ngay cả điều này cũng không biết."
"A? Thật ra? Nhưng mà ... ." Lục Trầm ngạc nhiên mừng rỡ sau đó lại chớp mắt, bối rối hồi lâu, khổ mệnh giùng giằng tìm cớ, "Ta vẫn phải ăn Đường Tăng."
Tôn Ngộ Không: "Lần này lại là tại sao?"
Lục Trầm suy nghĩ: "Ta là yêu quái, còn chưa ăn qua thịt người bao giờ."
Tôn Ngộ Không cười nhạt: "Ngươi còn biết mình là yêu quái, rất có tiền đồ, còn muốn ăn thịt người nữa?"
Lục Trầm theo thói quen bĩu môi, ngập ngừng nói: "Vậy ta... ." Một ngón tay nhét vào trong miệng cậu, cậu phản xạ tính cắn, lại phun ra, mặt đầy ghét bỏ.
"Ngài Đại Thánh, ngươi làm gì vậy, ngươi chưa có rửa tay."
Tôn Ngộ Không xoay người, ở nơi mà cậu không nhìn thấy vuốt ve đầu ngón tay bị thấm ướt, đôi mắt hơi tối: "Ngươi không phải muốn ăn thịt sao?"
Lục Trầm phi phi phi mấy tiếng: "Chưa rửa tay!"
"Sư phụ ta đã rất nhiều ngày chưa tắm."
Lục Trầm khiếp sợ nhìn về phía Đường Tăng: "Đường Đường!"
Đường Tăng bất lực nhận mệnh: "Không có điều kiện mà, ngươi ngủ lâu như vậy cũng chưa tắm còn gì!"
Khuôn mặt Lục Trầm đầy vẻ đau lòng: "Ta vừa ngủ dậy liền đi tắm không được sao."
Tôn Ngộ Không: "Ngươi còn muốn ăn không?"
Lục Trầm do dự chớp mắt, ngước mặt nhìn hắn: "Ta vẫn muốn ăn?"
Tôn Ngộ Không: "Vậy ngươi đi đi."
Lục Trầm: "..."
Tôn Ngộ Không: "Chỉ cần ngươi đánh thắng được hắn."
Lục Trầm: "! ! ! ! !"
Đường Tăng cười híp mắt: "Dầu gì trước kia ta cũng dự định một mình đi thỉnh kinh, nên nhất định phải có một vài kỹ năng phòng thân, huống chi, ta còn là ngự đệ do Hoàng thượng phong cho, trên người chắc chắn có thứ tốt, cho dù ta có yếu ớt nhưng ngay cả khi không có Ngộ Không cũng rất khó xảy ra chuyện."
Khóe miệng Lục Trầm sụp xuống: "... . Vậy coi như." Sợ phiền phức, sợ dơ, hay là sợ bị đánh trở về gặp ông bà kỳ thực từ trong xương cốt Lục Trầm rất dễ dàng từ bỏ, toàn bộ những gì mới vừa xảy ra cùng tâm huyết của cậu đều bị mọi người xem là một trò đùa, là một trò đùa vô cùng khó xử.
Nhìn mấy người trước mặt cãi nhau ầm ỉ, Sa Ngộ Tịnh sáp lại gần ngắt bánh bao ăn trong oán hận, ánh mắt không ngừng liếc qua, nhưng lại không tìm được đáp án đành nhờ đến Trư Bát Giới bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Hắn là ai vậy, đại sư huynh hình như rất thích hắn?"
Trư Bát Giới kinh ngạc: "Ngươi vậy mà cũng có thể nhìn ra?"
Con khỉ này lạnh như băng, đừng nói thích, nếu không phải hắn sớm đã biết, nói không chừng sẽ cho là con khỉ này hận không được một gậy đập chết cái tên tiểu yêu đó. Thái độ không tốt chút nào, nào có tốt giống như mình khi đối với nàng dâu nhỏ.
Đúng là đồ ngốc.
Trư Bát Giới không cam lòng liếc mắt nhìn về phía Lục Trầm, tiếp tục hung tợn cắn bánh bao, giống như đang ăn kẻ thù của mình.
Sa Ngộ Tịnh thẹn thùng quẫn bách: "Ta không có đần như vậy đâu, trước kia đại sư huynh một ngày cũng chưa nói được một câu, không phải nhìn trời thì chính là nhìn đất, ngươi đếm xem nãy giờ đã nói được bao nhiêu câu."
Hơi dừng lại, Sa Ngộ Tịnh thận trọng nhìn về phía Tôn Ngộ Không rồi thấp giọng lầm bầm: "Đôi mắt của đại sư huynh lại đang cười kìa."
Trư Bát Giới hừ lạnh: "Vốn dĩ là vợ của ta."
Sa Ngộ Tịnh không nghe rõ tiến tới hỏi: "Ngươi mới vừa nói gì?"
"Không nói gì!"
Trong một khoảnh khắc Lục Trầm cảm giác mình đã suy nghĩ quá nhiều, đầu không đủ dùng.
Cậu cảm thấy kịch bản đã sai lệch, bọn họ chắc chắn sẽ không tin mình dám tổn thương đến Đường Tăng, cậu quả thật cũng không tổn thương được Đường Tăng, bất kể là trên thân thể hay ở trong lòng, cậu cũng sẽ không cùng Đường Đường đối nghịch.
Cho nên —— Lục Trầm cười hắc hắc, vậy kế tiếp cũng chỉ có thể thay đổi suy nghĩ.
"Ngài Đại Thánh, ta có thể nhìn Kim Cô Bổng của ngươi một chút không?"
Tôn Ngộ Không liếc cậu: "Làm sao, giờ lại muốn ăn Kim Cô Bổng."
Lục Trầm phi phi, hất mặt sáp lại lấy lòng hắn, túm lấy một góc vạt áo: "Nhìn một chút thôi mà, nghe nói Kim Cô Bổng có linh tính đúng không, vậy ta nói chuyện với