Chương 31: Suối nước nóng (thượng)
Edit: April
Lục Trầm: "... Đừng mà, để ta nói."
Tôn Ngộ Không: "Được, để ngươi nói."
Lục Trầm suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên nói như thế nào, nghiêm chỉnh mà nói thì cậu thực sự cũng có ý lừa dối. Có mục đích tiếp cận ngài Đại Thánh, có mục đích đi theo ngài Đại Thánh.
Nhưng cho dù có lừa dối thì cũng không có nghiêm trọng như vậy.
Đôi mắt cậu len lén nhìn Tôn Ngộ Không, rụt vai không dám lập tức giải thích.
Tôn Ngộ Không không nhịn được gãi đầu, xoay người ra vẻ muốn bỏ đi: "Không nói thì ta đi."
Lục Trầm bắt lại cánh tay của Tôn Ngộ Không lúc xoay người, rụt rè e sợ nhưng dũng cảm nhìn thẳng vào đôi mắt hắn: "Ta nói."
Trong lòng cậu áy náy. Cậu không thể tiếp tục lừa dối ngài Đại Thánh, tuy rằng bản thân đã thừa nhận nhưng cũng không thể coi đây là lừa dối, tỷ như cậu thật sự rất thích bên cạnh ngài Đại Thánh, tỷ như cậu thật không đành lòng rời khỏi ngài Đại Thánh.
Cuối cùng sau khi tự cổ vũ bản thân thì thành thành thật thật, thút tha thút thít nghẹn ngào kể lại những gì đã xảy ra.
Tôn Ngộ Không quả nhiên lạnh mặt.
"Ngươi tiếp cận ta chính là vì muốn ta giúp ngươi về nhà?"
A a a, hắn có để ý, ngài Đại Thánh quả nhiên để ý, hơn nữa xem ra còn rất là để ý.
Lục Trầm vội vàng níu lấy ngài Đại Thánh đang muốn rời đi, ôm đùi khóc lóc kể lể: "Không phải đâu không phải đâu, ta thật sự rất thích ngươi, ngươi ngàn vạn lần không nên tức giận."
Tôn Ngộ Không hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm cánh tay đang bị cậu nắm: "Ngươi một mực nói muốn ta sớm ngày đến được Tây Thiên để thỉnh chân kinh không phải vì muốn ta sớm ngày được tự do làm chuyện mình thích, mà là bởi vì chỉ cần đến Tây Thiên ngươi liền có hy vọng về nhà."
Quả nhiên chỗ này sẽ gây hiểu lầm mà, Lục Trầm thật muốn điên, hoàn toàn không phải ý này đâu.
Hai tay cậu ôm chặc lấy cánh tay của Đại Thánh kiên quyết không buông cho dù bị khí thế lạnh như băng của Tôn Ngộ Không xông đến tận xương, dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống, ngước mặt tỏ vẻ đáng thương: "Không phải không phải, ngài Đại Thánh, ngươi ngàn vạn lần không nên suy nghĩ quá nhiều, ta thật sự hy vọng ngươi có thể thoát khỏi xiềng xích của bọn họ, a a a, ta thật sự thích ngươi, ngươi đừng chán ghét ta."
Tuyệt đối tuyệt đối không thể chán ghét ta, nếu không cho dù có trở về thế giới hiện đại ta cũng không an tâm.
Tôn Ngộ Không nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Tốt lắm, ta không chán ghét ngươi, cho nên ta sẽ không đánh ngươi, ngươi đi đi."
Lục Trầm: "? ? ?"
Tôn Ngộ Không rút cánh tay mình ra, rút không được, nhăn mày nhìn cậu, vẻ mặt không kiên nhẫn, tựa hồ đang hỏi ngươi còn muốn gì nữa.
Lục Trầm mắt mở to toả ra ánh sáng khẩn cầu, cầu hắn: "Ngài Đại Thánh, ngươi nghe ta giải thích có được không."
Tôn Ngộ Không: "Ta đã nghe xong."
Lục Trầm lắc đầu liên tục: "Không, đó không phải là giải thích, đây chẳng qua là thuật lại chuyện đã xảy ra, ta là có nổi khổ, ta... ."
Tôn Ngộ Không: "Nỗi khổ trong lòng ngươi ta đã biết, không phải là muốn về nhà sao."
Lục Trầm sốt ruột muốn khóc, trong nháy mắt sự sốt ruột thúc đẩy khí thế trồi lên.
Cậu hai tay chống nạnh, vô cùng hung hãn: "Ngươi không thể khi dễ ta như vậy, ta thật sự thích ngươi, việc thích ngươi cùng với việc muốn ngươi giúp ta về nhà không có liên quan."
Tôn Ngộ Không lại hỏi: "Vậy tại sao trước đây không nói thẳng cho ta biết?"
Lục Trầm trừng mắt: "Đó là vì Bạch Cốt Tinh không cho phép ta nói."
Tôn Ngộ Không bóp mặt cậu, còn nhéo một cái: "Còn dám trừng ta."
Lục Trầm mếu máo, bị hắn bóp mặt nên nói chuyện cũng không rõ ràng: "Đã hết tức giận rồi sao?"
Tôn Ngộ Không hừ lạnh: "Xem thử biểu hiện của ngươi đã."
Đôi môi mới vừa nhếch lên lập tức sụp xuống, Lục Trầm đi theo sau lưng hắn than khóc: "Rốt cuộc như thế nào mới được xem là có biểu hiện tốt? !"
*****
Nhiều sơn động nhỏ bên trong đều có suối nước nóng, mọi người đều chuẩn bị đầy đủ háo hức chọn cho mình một nơi yêu thích để tắm, mà Lục Trầm —— tung ta tung tăng ôm tay nải đi theo sau lưng ngài Đại Thánh.
"Đại Thánh, ngươi đừng nóng giận nữa được không, ngươi nhìn xem ta đã ngoan ngoãn nói cho ngươi biết nơi có suối nước nóng rồi." Cậu chặc chẽ bám sát sau lưng ngài Đại Thánh, ôm túi nhỏ gắng bắt lấy vạt áo lúc ẩn lúc hiện của Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nhìn cậu, nhanh chóng cởi y phục, còn chưa chờ cậu kịp phản ứng đã ngâm nửa người vào trong suối nước nóng.
Cặp mắt trợn to, Lục Trầm chỉ tay vào người trong suối nước nóng ấp a ấp úng hồi lâu nói không nên lời, tầm mắt rơi trên đầu ngón tay, cảm thấy dùng ngón tay chỉ vào người khác là vô lễ, nhanh chóng thu về còn ngốc nghếch dùng tay còn lại nắm lấy đầu ngón tay của mình.
"Ngươi làm sao lại cởi nhanh như vậy!"
Một mặt trách móc, một mặt cậu cũng bắt đầu vụng về cỡi quần áo xuống.
Đời trước là người, cho dù bản thân giờ là yêu quái, nhưng cũng là một yêu quái có pháp thuật yếu kém, cho nên Lục Trầm vẫn luôn xem mình là nhân loại mà hành xử, nếu không phải gặp trúng tình huống đặc thù thì chưa chắc cậu đã nhớ dùng đến pháp thuật.
Ngay lúc cậu đang vật lộn ở trên bờ để cởi quần, chân bước hụt khiến cả người lảo đảo, toàn bộ cơ thể nghiêng về một bên ngã nhào vào trong trì [1] nước nóng, rầm một tiếng thật lớn bọt nước bay tung tóe.
[1] - Trì: ao; hồ.
Trì nước không sâu, nhưng nằm ngang vẫn sẽ chìm chết người, nhất là cái loại ngu ngốc như Lục Trầm.
"A a a ~" Lục Trầm theo bản năng rà xung quanh túm chặt lấy cọng rơm cứu mạng [2] cường tráng, giãy giụa khó khăn từ đáy trì nổi lên, kết quả bởi vì chân còn vướng cái quần nên động tác có chút bất tiện, vì không với tới nên vẫn như cũ mà chìm xuống.
[2] - cọng rơm cứu mạng: ý chỉ người cứu mạng, ân nhân cứu mạng.
Nước tràn dần vào lỗ mũi, lỗ tai, còn có trong miệng của cậu, ngay tại thời điểm Lục Trầm liều mạng muốn mở miệng kêu cứu, không ngờ cọng rơm cứu mạng trên tay lại vùng ra khỏi cậu, trong lúc mơ mơ màng màng Lục Trầm bỗng hiểu ra thế nào gọi là tuyệt vọng.
Ngay tại thời điểm ý thức dần mơ hồ, cái phao cứu mạng kia trực tiếp ôm lấy eo cậu.
"Rào."
Sau khi Lục Trầm từ trong nước nổi lên vẫn luôn nằm trên ngược Tôn Ngộ Không từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, khóe mắt không biết là do vẫn còn nước suối hay đó chính là nước mắt mà vẫn luôn không ngừng chảy xuống, lỗ mũi chua xót, đôi mắt mở không ra.
Hai tay vững vàng bám lấy cánh tay của Tôn Ngộ Không, gắt gao không chịu buông ra.
Nhìn bộ dạng chật vật của cậu, Tôn Ngộ Không hơi suy nghĩ cuối cùng đặt hai tay lên vai cậu, giúp cậu hong khô tóc, thuận tiện giảm bớt thống khổ.
Lục Trầm cuối cùng cũng thấy rõ người trước mặt, nhanh chóng thu tay về —— ngay sau đó liều mạng ôm cổ Tôn Ngộ Không, nước mắt không tự chủ liền rơi xuống, cả người nhăn nhó đáng thương: "Ta mới vừa rồi cho là mình sắp chết, ta thật sự cho là mình sắp chết!"
Trong khoảnh khắc do dự Tôn Ngộ Không đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để đẩy cậu ra, cảm giác được từng giọt nước mắt ấm áp rơi trên người mình, hắn hơi dừng lại, hai tay nhẹ nhàng vòng qua vai cậu, cứng đờ vỗ hai cái: "Không sao rồi."
Lục Trầm hít nước mũi đang chảy xuống, lo lắng một lúc, chờ khí lực trên người trở lại mới chậm rãi thả lỏng hai chân, lúc này mới dám nhìn vào đôi mắt Tôn Ngộ Không, nghĩ lại mà thấy sợ tay vẫn còn nắm chặc cánh tay của người đối diện: "Hù chết ta."
Suối nước nóng dìm chết yêu quái, đây nếu là sự thật sợ rằng sẽ bị mọi người cười đến rụng răng, nếu như lúc nãy không có hắn, sợ rằng tên ngu ngốc này thật sự sẽ chết chìm.
Tỉ mỉ nghĩ lại, kỳ thực sau