Lý Thanh Sơn cảm thấy trong lời nói của Thanh Ngưu có chỗ không đúng, dường như là đang giấu diếm cái gì đó, nhưng hắn cũng không cần suy nghĩ nhiều mà lập tức luyện quyền, cảm nhận hiệu quả của chân khí.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, hắn đã tìm được chút môn đạo. Hôm nay hắn luyện Ngưu Ma Đại Lực Quyền so với trước kia, không lúc nào không thấy thoải mái trôi chảy, giống như là máy móc cũ được bôi dầu trơn vậy, có một sự thoải mái không thể nói nên lời.
Hơn nữa tốc độ hồi khí cũng nhanh hơn rất nhiều, tuy mới nhìn qua thì đây chỉ là việc nhỏ nhưng khi đối địch, thường thường sẽ không tấn công hết sức mà sẽ có lưu lại một chút lực lượng. Bởi vì nếu tấn công một kích toàn lực mà bị địch nhân tránh được, thân thể không tránh khỏi cứng nhắc trong một khoảnh khắc, lộ ra sơ hở rất lớn.
Hắn thì không cần phải lo lắng về vấn đề này, người khác đánh ra một quyền thì hắn có thể toàn lực đánh ra ba quyền, ngay cả thực lực ngang nhau cũng tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Lý Thanh Sơn khổ cực tu luyện hơn mười ngày, cuối cùng cũng có một chút thành quả, trong lòng không khỏi mừng rỡ, cảm thấy mục tiêu của mình lại gần thêm một bước.
Nhưng khi nghĩ đến đêm qua vất vả cùng nguy hiểm, vẻ mặt hắn lại lạnh lùng:
-Chẳng qua ta lại muốn biết, là ai tặng cho ta may mắn như vậy.
Thanh Ngưu giống như không để ý nói:
- Phúc họa đến cửa, do ngươi tự đòi.
Trong lòng Lý Thanh Sơn sáng ngời, đây là câu mà lúc trước hắn nói với bà cốt, khi bà ta đến nhà đòi đầu heo. Theo như tám chữ mà hắn nói, thì không phải vô duyên vô cớ mà tiểu quỷ bò lên chính mình, suy nghĩ cẩn thận một chút sẽ thấy được rõ ràng.
Hắn sinh sống tại thôn nhỏ này, cũng biết một ít chuyện xảy ra trong thôn. Cái thôn nhỏ nơi hẻo lánh này, chuyện tình trọng đại vốn cũng không phải nhiều.
Trong đó xảy ra một chuyện đặc biệt chính là vài năm trước có một gia đình vì đứa con nhỏ bị bệnh chết mà phải nhà tan cửa nát.
Khi đó Lý Thanh Sơn vẫn còn nhỏ nhưng cũng biết được đứa nhỏ kia tên là Tiểu Mao, hắn cũng không ngờ tới đứa bé này vậy mà lại bị chết. Khiến cho Lý Thanh Sơn cũng ngoan ngoãn tin phục vào mấy tên phù thủy, không dám đắc tội với chúng, nhưng đồng thời cũng cực kì chán ghét bà cốt.
Mẫu thân của Tiểu Mao chết rất kỳ lạ, chỉ trong một đêm mà đã chết bất đắc kỳ tử, cũng không biết được do nguyên nhân gì.
Lý Thanh Sơn vốn tưởng rằng cô ấy không thể thừa nhận nỗi khổ khi mất con nhưng bây giờ nghĩ lại thì rõ ràng là bị âm khí xâm thể. Hắn bỗng đứng dậy, trong mắt lóe lên hàn quang:
- Thì ra là vậy, không thể tha ụ ta!
Thanh Ngưu nói:
-Vậy đi giết mụ đi!
-Không đơn giản như vậy.
Lý Thanh Sơn ngồi xếp bằng, cúi đầu trầm tư.
Bà cốt cũng không phải hạng người như tên họ Lưu có thể so sánh, không những rất có uy vọng trong thôn, mà còn cũng có chút danh tiếng ở trong vòng mười dặm quanh đây, nên thường xuyên có người từ ngoài thôn đến xin mụ cầu thần hoặc xem bói.
Giết mụ cũng chỉ có thể đi tha hương thôi, thậm chí có thể bị quan phủ truy nã cũng cũng nên, hơn nữa hiện tại hắn cũng không có bằng chứng, không thể chắc chắn là do mụ làm những chuyện đó. Quan trọng nhất, nếu mụ có thể sử dụng tiểu quỷ, thế thì mụ còn có những thủ đoạn gì nữa hắn không biết.
Nằm ở một bên Thanh Ngưu cũng không nói xen vào nhưng trong lòng nó cũng rất tán thành, nếu Lý Thanh Sơn ỷ vào uy phong ngày hôm qua, nóng máu lên muốn đi tìm giết bà cốt, vậy thì coi như nó đã uổng công bấy lây nay.
Trên đời này khó có chuyện gì mười phần hoàn mỹ, người gan dạ không tránh khỏi có phần lỗ mãng, người thông minh thì lại do dự không chắc, thiếu vài phần tâm tư và sự dứt khoát, bốn chữ “Kiếm Đảm Cầm Tâm” là rất khó có được.
Lý Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, rồi chạy vào trong thôn.
- A, Nhị Lang, ăn chưa? Chưa ăn thì qua nhà của ta cùng ăn nào.
Trước cửa thôn, một lão hán đang vung cuốc xới đất, nhìn thấy Lý Thanh Sơn chạy đến liền nhiệt tình chào hỏi.
Ngày hôm qua, chuyện phát sinh trong đại viện Lưu gia đã truyền khắp cả thôn, Lý gia Nhị Lang vốn không có tiếng tăm gì, hiện tại đã thành danh trong thôn, bất kể già hay trẻ, đối với thiếu niên này, bây giờ đã tôn kính hắn thêm vài phần.
Lý Thanh Sơn đáp lại từng người, đi qua hơn phân nửa thôn trang, đi thẳng vào tiểu viện mà trước cửa có trồng mấy gốc cây liễu. Một tiểu lão đầu quần áo rách nát đang ngồi ở dưới tàng cây, sáng sớm đã uống say khướt, tuy vậy nhìn lão lại có vài phần điệu bộ của cao nhân ẩn sĩ.
Lý Thanh Sơn cũng biết rõ trong lòng, đây không phải cao nhân ẩn sĩ gì mà là một người nông dân bình thường, đó chính là phụ thân của Tiểu Mao, tên là Lý Phú Quý. Trên thực tế y vẫn chưa đến bốn mươi tuổi nhưng nhìn qua