Lý Phú Quý nói:
- Đây là Bách luyện đao ta mua ở phố Kim Qua thành Khánh Dương.
Y cũng không phải là tên ngốc, chả nhẽ vợ con chết mà y lại không hề xúc động, không hề có một sự thù hận nào đối với bà cốt, cây đao này chính là chứng cứ rõ ràng, chứng minh y còn là một thằng đàn ông.
Nhưng cuối cùng y cũng chỉ là một người nông dân bình thường. Một bên là rượu, một bên là đao, từ đầu đến cuối y không có ý định cầm lấy đao mà là từng ngày sống trong cơn say. Dần dần y sa sút tinh thần và cuối cùng mới phát hiện, ngay cả sức lực để cầm đao mà y cũng không còn nữa. Nhưng y vẫn giữ lại cây đao này mà không có lấy đi đổi lấy một chầu rượu ngon.
Lý Phú Quý nói đến chuyện cũ, nước mắt giàn giụa :
- Cây đao này ta không dám bán, cũng không thể bán, bán đi ta sẽ chẳng còn gì cả.
Tâm thần Lý Thanh Sơn chấn động nhưng trên mặt cũng không chút biến sắc, hắn yên lặng cất đao vào vỏ rồi gói kỹ :
- Nếu như đại thúc tin tưởng ta, cây đao này sẽ thuộc về ta và chắc chắn ta sẽ trả công bằng cho đại thúc.
Lý Phú Quý quay lưng lại khoát khoát tay, Lý Thanh Sơn cất bước đi ra ngoài, một đường đi nhanh, chỉ hận không thể đến cửa một đao chém chết bà cốt. Hắn trở lại căn nhà tranh, luyện một bài quyền mới khiến lòng dạ trở nên bình tĩnh.
- Có thể sử dụng quỷ vật, đó là thần thông cấp độ gì, so với Cửu Ngưu Nhị Hổ chi lực của ta thì như thế nào?
- Mạnh thì có khả năng làm vạn quỷ hướng tông, làm một phương Quỷ Đế, có thể giao du với Thần Ma. Yếu thì có thể bắt nạt người bình thường, không chỉ luyện vô ích mà ngược lại còn có hại, âm khí xâm thể, thần trí hỗn loạn, tính tình quái đản.
- Bà cốt thì xem như là loại sau.
Lý Thanh Sơn yên lòng, điều này cũng là trong dự đoán của hắn. Nếu không thì bà cốt cũng sẽ không bị hắn đá một cước mà lâu như vậy mới đến báo thù.
- Ngươi cũng đừng xem thường mụ ta, ngươi không thể nhìn thấy Âm Quỷ, có rất nhiều thủ đoạn đều khó lòng phòng bị.
Lý Thanh Sơn hơi suy nghĩ:
- Ngưu ca, nghe nói văn nhân thoa nước mắt trâu lên mắt thì có thể nhìn thấy quỷ, không biết có phải hay không là thật?
- Đừng có ý đồ gì với ta, từ khi sinh ra lão Ngưu ta không hề có nước mắt.
- Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm. Ngưu ca, chẳng nhẽ huynh chưa từng có lúc nào thương tâm sao?
Thanh Ngưu quay đầu, không để ý đến hắn nữa.
Lý Thanh Sơn biết tính tình Ngưu ca bướng bỉnh, cũng không nói nữa. Mấy ngày qua, hai người giao lưu không ít lần, hắn mơ hồ cũng biết được tâm tư của Thanh Ngưu, không muốn Lý Thanh Sơn quá dựa dẫm vào nó. Con đường của chính mình thì mình đi, chuyện mình cần làm thì chính mình phải tự làm.
Lúc hoàng hôn, bỗng nhiên Thanh Ngưu đưa cho Lý Thanh Sơn một bình sứ nhỏ, nó cũng không có giải thích mà đi ra ngoài cửa, lên đồi Ngọa Ngưu, nhìn Thập Vạn Đại Sơn dưới ánh trời chiều.
Lý Thanh Sơn mở bình sứ nhỏ ra xem xét, bên trong là chất lỏng trong suốt màu lam nhạt. Trong lòng hắn hơi động rồi nở một nụ cười tươi sáng, nhìn bóng lưng Thanh Ngưu nói lời cảm ơn. Hắn dùng cỏ dại chấm chất lỏng này, cẩn thận từng ly từng tí nhỏ vào hai mắt.
Lúc đầu cũng không có cảm giác gì nhưng tiếp theo hắn cảm thấy hai mắt mình càng ngày càng nóng, nếu không có mấy ngày qua tu hành gian khổ, gần như hắn nhịn đau không được muốn hô lên.
Bên trong ngôi nhà ngói gạch xanh lượn lờ khói thuốc, một đám người ngoài thôn đến cầu thần xem bói trợn mắt há hốc mồm nhìn một tấm bùa lăng không bay lượn, sau đó tự bốc cháy, hơn nữa còn là ngọn lửa màu xanh lam.
Bọn họ không nhìn thấy, một hài tử sắc mặt trắng bệch, cực kỳ cố sức giơ tấm bùa lên. Bọn họ chỉ cúi đầu, sợ đến mặt mày tái mét, đưa hết tiền bạc cho bà cốt, sau đó lui ra ngoài.
Bà cốt cẩn thận thu tiền, bỗng nhiên sắc mặt dữ tợn :
- Chuyện gì xảy ra, làm sao Lý Nhị còn chưa chết? Có phải là cháu không để tâm làm việc? Chẳng nhẽ cháu muốn ta trừng phạt sao?
Trên khôn mặt chất phác của đứa bé cũng lộ ra vẻ sợ hãi, nó liều mạng lắc đầu.
Đột nhiên bà cốt dao động lục lạc ở trong tay, đứa bé thống khổ đi loạn ở trong phòng, mang theo từng trận gió lạnh, thổi tan khói thuốc lượn lờ trong phỏng.
Một lúc sau, bà cốt mới dừng