Lý Thanh Sơn hỏi rất nhiều, đứa bé cũng giống như không nói dối mà trả lời từng câu, hoặc gật đầu hoặc là lắc đầu. Nó cũng chỉ có thể trả lời vài vấn đề đơn giản, nếu như là vấn đề phức tạp, nó liền ngẩn người tại đó.
Hắn hỏi tiểu quỷ tên gọi là gì, đến từ nơi nào, nó lập tức lắc đầu. Hắn hỏi bà cốt còn có hoa chiêu gì không, nó lập tức mờ mịt đứng nơi đó.
Cho dù như vậy, Lý Thanh Sơn cũng làm rõ rất nhiều chuyện, đứa trẻ này quả nhiên là bị bà cốt hại chết, rồi bị luyện thành tiểu quỷ, bắt buộc phải nghe lệnh mụ ta. Vốn là nó vẫn nói được nhưng bà cốt lại bắt nó uống một chén thuốc, lập tức nó không nói được lời nào nữa.
Lý Thanh Sơn đoán bà cốt sợ đứa bé này nói lung tung, lập tức hạ độc nó. Hắn chỉ cần nhắc đến bà cốt, nó lại lộ ra khuôn mặt sợ hãi.
Lý Thanh Sơn ôn nhu nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không làm tổn thương ngươi, ta sẽ giết lão yêu bà kia, để ngươi được tự do.
Trong lúc vô tình, nó đến gần Lý Thanh Sơn, trên khuôn mặt đã có thêm vài phần thân cận.
Lý Thanh Sơn lộ ra nụ cười động viên, muốn sờ sờ đầu của nó, khi tay chạm vào thân thể tiểu quỷ, hắn lập tức cứng đờ.
Vẻ mặt hài từ lập tức ảm đạm, yên lặng cúi đầu rơi lệ.
Đột nhiên trong lòng cảm thấy bi ai, Lý Thanh Sơn ngửa mặt lên trời thét dài, vì sao trên đời luôn luôn có nhiều chuyện bất bình như vậy, cùng là con người mà vẫn giết hại lẫn nhau, chẳng phải còn tàn nhẫn hơn bất kỳ một loại yêu ma quỷ quái nào.
Ngược lại đứa trẻ kia lại ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn Lý Thanh Sơn.
Dưới ánh trăng, thiếu niên tâm trí kiên định, khóe mắt lại có chút óng ánh.
Lý Thanh Sơn tự giễu nói:
- Quả nhiên nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm, để ngươi phải chê cười rồi.
Nó nhón chân lên, đưa tay chạm vào khuôn mặt Lý Thanh Sơn, lấy xuống một giọt nước mắt, cẩn thận để trong lòng bàn tay, bộ dáng có chút trầm trọng.
-Đừng cầm lấy!
Sắc mặt Lý Thanh Sơn đỏ lên, bỗng nhiên hắn cảm thấy chỗ khó xử của Thanh Ngưu, nước mắt nam nhân làm sao có thể giao cho người khác đây?
Hắn nghĩ tới lời Thanh Ngưu nói, quỷ vật nhỏ yếu không có thực thể, chỉ khi tu luyện tới một trình độ nhất định mới có thể dần dần hóa hư thành thật, cầm lấy đồ vật chân thực. Đứa bé này nhỏ yếu như vậy, chắc hẳn chỉ có thể cầm lấy đồ vật cực kỳ nhẹ.
Nó chỉ cúi đầu nhìn chất lỏng trong suốt trong lòng bàn tay.
Lý Thanh Sơn bất đắc dĩ, ngắm nhìn bốn phía, trong lòng có chút kỳ quái, trời hôm nay làm sao tối muộn như vậy? Cảnh sắc xung quanh phòng nhỏ tuy có chút ảm đạm nhưng vẫn trông thấy rõ ràng.
Nhưng khi hắn ngửa đầu nhìn thấy ánh trăng thì đã rõ ràng, không phải trời tối chậm mà là do con mắt của hắn đã sáng lên. Mắt hắn không chỉ thấy mọi vật ở trong đêm, hơn nữa còn giống như cửa sổ được lau chùi một tầng bụi bặm vậy, nhìn cái gì cũng thấy cực kỳ rõ ràng.
Lý Thanh Sơn tự lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên Ngưu ca là yêu quái, nước mắt mà lại có diệu dụng như vậy.
- Không còn sớm nữa, ta muốn đi ngủ rồi, bởi vì ngươi mà ngày hôm qua ta đã không được nghỉ ngơi tốt. Ngày mai ta còn có việc muốn làm, nếu tinh thần không được bồi dưỡng đầy đủ thì không thể làm được.
Lý Thanh Sơn trở về phòng đi ngủ, đứa trẻ thì ngồi xổm trước cửa, thân hình được ánh trăng chiếu xuống, cảm giác có chút trong suốt như giọt nước mắt của hắn.
Lý Thanh Sơn có cảm giác mình ngủ rất sâu, trời sáng choang mới chịu tỉnh, cả người cảm thấy khoan khoái. Đứa bé kia đã rời đi, chắc là không dám hoạt động vào ban ngày.
Hắn rửa mặt một phen, tùy ý luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền, cầm lấy cây đao thép lấy từ nơi Lý Phú Quý, suy nghĩ thoáng một lát, lại cầm lên mấy khối thịt dê rồi đi ra cửa.
Ba tên lưu manh đang ủ rũ ngồi đối diện với nhau, Lưu chốc đầu chết rồi, đội ngũ của bọn họ không có người tâm phúc, ngày tháng ở trong thôn càng gian nan, giống như là con chuột qua đường vậy, người người hô đánh.
Muốn học Lưu chốc đầu thô bạo hoặc Lý Thanh Sơn hung ác, như thế nào mà học được, lập tức ăn cơm đều trở thành vấn đề chứ đừng nói đến ăn thịt uống rượu. Bọn chúng chỉ có thể đến nhà Lưu quản sự giúp việc, miễn cưỡng kiếm cơm ăn, làm sao thoải mái như trước đây.
Lúc này, bỗng nhiên thấy Lý Thanh Sơn đến nhà, ba tên lưu manh vội vã tiến lên nghênh tiếp, chỉ thấy biểu hiện của hắn lạnh lùng, một tay cầm đao, một tay nhấc thịt, tự nhiên toát ra một cỗ uy thế, không ai vì tuổi tác của hắn mà dám khinh thường.
Tiếng nói ba tên lưu manh cũng nhỏ tiếng đi một chút, khen ngợi một phen chuyện Lý Thanh Sơn làm hôm qua.
Lý Thanh Sơn không để ý những lời nói a dua này, đem thịt dê trên tay thả xuống:
- Có một việc muốn phiền phức các vị, thịt này chính là thù lao, cả một khối lần trước nữa.
- Như thế thật không biết xấu hổ,