Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Dương An Chi chợt nhớ đến cái ngoại hiệu mà lão ta chẳng coi ra gì. Hổ Hạ Sơn - Lý Thanh Sơn. Bây giờ đang nhào lên người lão ta không phải là người, mà là một con mãnh thú đang giương nanh múa vuốt.
Mất đi Bảo kiếm, ông ta chẳng khác gì một đứa trẻ, không có cách nào phản kháng, chỉ có thể lui nhanh về phía sau.
Một trận âm phong lại từ phía sau truyền đến, lượn quanh người lão ta, như muốn câu hồn đoạt phách.
Lý Thanh Sơn không hề kiêng nể, ‘Ngưu ma lực quyền’ xuất ra tùy ý, đánh xuống từ hai phía, quyền phong mạnh mẽ. Dương An Chi vất vả né tránh. Trong bóng tối, Tiểu An bay lượn khắp nơi, lượn qua mọi ngóc ngách, tàn nhẫn âm độc.
Hai người, một nhu một cương, một nóng một lạnh, phối hợp tấn công.
Dương An Chi cũng không hề đơn giản. Mặc dù bị thương nhưng vẫn nhờ tuyệt thế khinh công của mình cố gắng né tránh. Bất quá, trên người đã có vài vết thương, sau lưng máu chảy ngày một nhiều.
Màu máu tanh nồng nặc, ngay cả người bình thường cũng bắt đầu ngửi thấy.
- Lý Thanh Sơn đang ở đâu?
Bỗng nhiên dưới lầu vang lên một tiếng quát, hàm chứa cả nội lực cường đại, tiếng vang chẳng khác nào tiếng sấm.
Mười mấy cây đuốc được thắp lên, chiếu sáng cả tầng lầu phía trên.
Lý Thanh Sơn trong lòng chấn động, ánh mắt ý tứ nhìn Tiểu An, tiểu đao lập tức bay vào trong tay áo. Bí mật này tạm thời hắn không muốn để cho bất kỳ ai biết.
Mọi người lúc này mới nhìn thấy bộ dáng của Dương An Chi, kinh ngạc không nói lên lời. Khi đèn còn sáng, Dương An Chi bừng bừng khí thế, còn muốn đem Lý Thanh Sơn chém tận giết tuyệt. Điều đó cũng phù hợp với những gì bọn họ đã biết. Cho dù Lý Thanh Sơn có mạnh đến cỡ nào, cái danh Đệ nhất Khánh Dương thành này chỉ thuộc về một người.
Nhưng, chỉ trong chớp mắt, Dương An Chi lại thua, lại còn thê thảm đến vậy.
Dương An Chi cũng đã khôi phục thị giác, lùi về bên cạnh Dương Tuấn, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt dữ tợn, như muốn đem Lý Thanh Sơn ăn tươi nuốt sống. Lão ta túm lấy Dương Tuấn, phá cửa sổ, bay ra ngoài.
Lý Thanh Sơn tỏ vẻ đáng tiếc, nhưng hắn cũng không để ý, bước lên bệ của sổ, nhìn xuống dưới:
- Lý Thanh Sơn đang ở đây!
Hắn nhìn xuống một cái, liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn của tên Gấu đen, Hùng Hướng Võ. Mà Hùng Hướng Võ cũng nhìn thấy hắn. Bốn mắt giao nhau, như tóe ra ánh lửa.
- Hưng Hướng Vũ !
Lưu Hồng cả kinh nói. Tuy rằng ông ta cố thủ ở trong Khánh Dương thành nhưng cũng đã biết mặt hung thần này.
- Sơn tặc Hắc Phong trại vào thành !
Không biết là người nào kêu lên một tiếng. Đầu tiên là đám thân sĩ trên lầu chạy toán loạn ra ngoài cửa, sau đó tiếng ồn ngày càng lan xa.
Lý Thanh Sơn đứng trên lầu cao nhìn xuống, chỉ thấy toàn bộ thành Khánh Dương này như hoảng loạn lên.
Hùng Hướng Vũ cũng kinh ngạc nhìn Dương An Chi. Hai người bọn họ là cùng nhận được tin, đều vội vã chạy tới đây. Một là muốn báo thù, còn một là vì muốn tìm lại Linh Sâm.
Long Môn phái ỷ vào khing công cao cường, tới trước một bước, muốn lấy lại Linh Sâm, không can dự chuyện bên ngoài. Lý Thanh Sơn sẽ có Hắc Phong trại diệt khẩu. Câu nói trước đó của Dương An Chi:
-Ta vốn không muốn đả thương ngươi.
Cũng không hoàn toàn là nói dối.
Nhưng, sức mạnh của Lý Thanh Sơn nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Dương An Chi nói:
- Tiểu tử này võ công không hề thua kém ta và ngươi, lại còn có âm chiêu, trại chủ phải cẩn thận !
Lão ta vốn không muốn có can hệ gì với Hắc Phong trại, nhưng tình hình đã đến nước này, tất cả kẻ địch của Lý Thanh Sơn, đều sẽ là bằng hữu của ông ta.
- Long Môn phái câu kết với sơn tặc Hắc Phong trại, tập kích Khánh Dương thành, mọi người đều chứng kiến.
Lý Thanh Sơn dùng chân khí, truyền âm thanh đi xa. Dương An Chi lại càng nổi giận, nhiến răng nghiến lợi:
- Lý Thanh Sơn, ta và ngươi không đội trời chung !
- Ngươi dám làm thì cũng đừng sợ người ta nói này nói nọ! Được, được, được. Hùng trại chủ đã tự tìm đến, đỡ công ta phải đi lại vất vả.
Lý Thanh Sơn tưởng tượng đến cảnh dùng năm ngón tay nắm lấy Hùng Hướng Vũ rồi đánh bay Long Môn phái lừng danh, quả thật là hào khí ngất trời.
- Khẩu khí thật là lớn!
Hùng Hướng Vũ mặt mũi biến sắc, phi người lên trên, đánh về phí Lý Thanh Sơn. Mặc dù thâm thể hắn to lớn thô kệch, nhưng khinh công lại không kém chút nào.
Lý Thanh Sơn đang muốn xuất thủ, một thân ảnh đã lướt qua bên cạnh. Lưu Hồng đã dùng chiêu ‘thiết kỵ đột xuất’, ở giữa không trung giao đấu cùng Hùng Hướng Vũ.
Hùng Hướng Vũ nặng nề trở lại mặt đất. Lưu Hồng mượn lực bay trở lại lầu. Trên mặt hai người huyết khí trào dâng.
Hùng Hướng Vũ giận dữ:
- Ngươi !
- Hùng trại chủ tới Khánh Dương thành gây loạn,