Hùng Hướng Võ chật vật, quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía tửu lâu. Một thân ảnh cao lớn đứng ở đó, trong tay là một một cây cung lớn, dây cung vẫn còn đang rung động. Mặc dù không bằng được Liệt Thạch cung nhưng cũng là một cây cung cứng rắn khó gặp.
Hùng Hướng Vũ nheo mắt:
- Hoàng Bệnh Hổ.
Hoàng Bệnh Hổ nói:
- Hùng trại chủ, mũi tên này chẳng qua là thăm hỏi một chút, để ngươi biết khó mà lui. Nếu không, chớ trách ta thủ hạ vô tình!
Hùng Hướng Võ toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, biết rằng Hoàng Bệnh Hổ tuyệt đối không phải là mạnh miệng. Vừa nãy, nếu Hoàng Bệnh Hổ thực sự muốn ra tay hạ sát, người đang giữa không trung không thể né tránh, rất có thể bị giết tại chỗ. Chỉ cần có được một vị trí có lợi, xạ thủ ẩn lấp đánh lén thật đáng sợ.
Dương An Chi nói:
- Ngươi thực sự vì tiểu tử này mà chịu ra mặt !
- Linh Sâm đúng là do Lý Thanh Sơn lấy đươc nhưng đã bị tại hạ dùng, chữa khỏi cố tật lâu năm. Dương chưởng môn tìm nhầm người rồi.
Hoàng Bệnh Hổ nói, phía sau y còn mười mấy Liệp Đầu đem theo cung lớn.
Giới giang hồ ở Khánh Dương thành lần lượt ra mặt. Tất cả đều vì Lý Thanh Sơn, hoặc là bạn hoặc là thù.
Đám đệ tử Thiết Quyền môn cũng vô cùng sợ hãi. Dâm chúng quanh đó lá gan cũng thật lớn, mở cửa sổ ra chiêm ngưỡng một màn hiếm thấy.
Những cây đuốc bị gió rét thổi chập chờn. Dương An Chi, Hùng Hướng Võ, Lưu Hồng, Hoàng Bệnh Hổ, Lý Thanh Sơn, mỗi người mang một biểu hiện, lại giống như tất cả đều bị đóng băng, bất động ngưng trệ. Mỗi người đều có cân nhắc riêng, liên quan đến nhau, không một ai có thể dễ dàng xuất thủ.
Lý Thanh Sơn bỗng cười to, giọng cười rét lạnh, truyền đi rất xa.
- Hùng trại chủ, đây là cơ hội duy nhất để ngươi giết ta, sao còn chưa ra tay? Hôm nay để ta tận tay giết chết ngươi, đám tay sai kia của ngươi còn có cơ hội bỏ chạy. Nếu bỏ lỡ dịp này, ta cũng chỉ mong đến ngày tới tận cửa lãnh giáo, đem Hắc Phong trại của ngươi nhổ tận gốc, không chừa một mống !
Cuồng ngôn! Bất kỳ ai nghe thấy cũng đều cảm thấy chói tai, đúng là cuồng ngôn.
Hắc Phong trại ở Khánh Dương gây loạn đã nhiều năm, trừ Lạc Mã trang không quan tâm thế sự, cả Long Môn phái và Thiết Quyền Môn đều muốn tiêu diệt. Nhưng Dương An Chi và Lưu Hồng cũng đã suy tính, muốn thắng thì hai bên phải kết hợp với nhau nhưng cho dù thành công thì cũng phải trả một cái giá quá cao.
Mà nay, Lý Thanh Sơn chỉ có một mình, lại muốn tiêu diệt cả Hắc Phong trại. Tuy rằng võ công của hắn khong thấp nhưng cũng là quá mức cuồng vọng, quá mức ngu ngốc.
Săc mặt Hùng Hướng Võ càng trở nên giận dữ, trông lại càng giống một con gấu đen:
- Vậy ta sẽ chờ ngươi. Nếu ngươi không tới, để xem Ngọa ngưu thôn còn ai có thể sống sót.
Cuối cùng cũng chốt hạ một câu:
- Bất luận là người nào dám giúp ngươi, ta sẽ tịch biên gia sản, chu gia diệt tộc!
Sau đó mang đám người vội vã rời đi. Đám đệ tử Thiết Quyền môn cũng không dám ngăn lạ, tránh đường cho đám sơn tặc coi toàn bộ khánh Dương thành này là phế vật, vô pháp vô thiên!
Dương An Chi cũng thi triển khinh công, biến mất trong màn đêm, thanh âm từ xa xa truyền lại:
- Cứ chờ xem, Lý Thanh Sơn. Thù địch của ngươi sẽ ngày càng nhiều, ngày chết của ngươi cũng không còn xa nữa đâu.
Lưu Hồng chắp tay chàoLý Thanh Sơn, rồi cũng dẫn người đi. Đám thân sĩ kia cũng tình nguyện quyên góp gấp mười lần tiền, chỉ mong có thể tránh xa khỏi cái họa này.
Tửu lâu vừa ồn ào giờ đã trở nên tĩnh mịch, trống rỗng. Chỉ còn lại một mình Lý Thanh Sơn đang đứng ở cửa sổ, tay cầm Phi long kiếm của Dương An Chi.
Hoàng Bệnh Hổ dẫn người đi đến. Lý Thanh Sơn quay đầu nói:
- Hoàng Liệp Đầu, ta cần ngươi giải thích !
Hai Liệp đầu đem Tiểu Hắc đang bị trói lôi lên. Hoàng Bệnh Hổ nói:
- Quỳ xuống, nói !
Tiểu Hắc liền một mạch nói ra tất cả sự tình, cuối cùng nói:
- Ngươi giết ta đi, ta tuyệt đối không hối hận !
Hoàng Bệnh Hổ khổ sở nói:
- Tiểu Hắc theo ta lớn lên, chuyện này chỉ có thể trách ta dạy dỗ không nghiêm, ta cầu xin ngươi tha cho hắn lần này.
Nói rồi rút liệp đao bên hông ra, cắm xuống bả vai mình.
- Liệp Đầu ! – Tiểu Hắc vội la lên.
- Tiểu Hắc, có một số việc tuyệt đối không thể làm. Ta thường ngày có thể giết người vô số nhưng tuyệt đối không được vong ân bội nghĩa, lại càng không thể lấy oán báo ơn.
Hoàng Bệnh Hổ đưa tay ra sau lưng, liệp đầu phía sau sắc mặt trầm xuống, lấy liệp đao giao cho ông. Hoàng Bệnh Hổ xoay tay cắm đao lên vai trái.
Tiểu Hắc nước mắt chảy thành dòng, trong lòng hổ thẹn. Từ nhỏ tới lớn, y tôn thờ người đàn ông này, còn hơn cả cha đẻ. Hôm nay lại đứng nhìn hắn vì mình mà bị chém.
Hoàng Bệnh Hổ hướng liệp đao xuống ngực. Ba