Lý Thanh Sơn vỗ vỗ ba ống tên vũ khí ở bên hông, đem Phi Long kiếm và Liệt Thạch cung đeo ở trên lưng, vác Bá Vương thương khổng lồ kia lên vai, biến mất trong bão tuyết đêm đông. Chỉ lưu lại trên mặt đất một chuỗi dấu chân thật sâu.
Trong nha môn của huyện lệnh, sư gia nói với Diệp Đại Xuyên:
- Đại nhân, Lý Thanh Sơn không nghe theo lời khuyên của ngươi, vậy cũng không còn cách nào!
Thì ra Diệp Đại Xuyên thấy đám thân sĩ bị Sơn tặc Hắc Phong trại dọa, không chịu tương trợ. Lại tính toán, một chọi hai trăm, thật sự là thất bại không thể nghi ngờ. Lão ta lập tức khuyên nhủ Lý Thanh Sơn ở lại thương nghị nhưng Lý Thanh Sơn không thèm nghe, cầm lấy văn thư rồi bỏ đi.
Diệp Đại Xuyên ở trong phòng đi lại không ngừng, chợt dừng bước, giơ chân nói:
- Để ta triệu tập binh mã?
Sư gia khổ sơ nói:
- Chúng ta làm gì có binh mã?
- Đám hương thân kia lại dám ở ngay trước mặt Bổn quan, để cho con cháu hạ sát người nghèo. Long Môn phái lại giống như một đám tiểu tặc. Bảo cho bọn chúng biết, ai dám không phái người tới, kẻ đó chính là nghịch tặc.
Diệp Đại Xuyên to mồm nói. Lão cũng đã suy nghĩ kỹ, nếu Lý Thanh Sơn chết như vậy, lão cũng không thể tiếp tục làm Huyện lệnh. Hắc Phong trại và Long Môn phái sẽ cưỡi lên đầu lên cổ lão.
Sư gia vội nói:
- Mong Đại nhân nghĩ lại !
Như vậy không phải đắc tội với tất cả các hương thân của Khánh Dương thành sao.
Diệp Đại Xuyên đá một cước vào mông y:
- Còn không mau đi !
Sư gia chỉ còn cách nghe theo. Vừa mới ra đến sảnh môn, mười mấy thân ảnh mặc đồ đen đã ngăn cản trước mặt y, không biết đã vào nha môn từ khi nào. Sư gia kinh hãi, dựa vào ánh sáng yếu ớt trong sảnh nhìn lại, chỉ thấy trên người họ đều đeo một ống tên:
- Hóa… hóa ra là các hảo hán của Lặc Mã trang . Không … không biết đêm hôm khuya khoắt đến đây, là có quý kiến gì?
Hoàng Bệnh Hổ vai quấn băng trắng, khí độ vẫn trầm ổn như trước, vỗ bả vai sư gia:
- Diệp đại nhân, Hoàng Bệnh Hổ của Lặc Mã trang nguyện giúp một tay.
Sau khi Lý Thanh Sơn dời đi, Hoàng Bệnh Hổ cùng những người khác tìm quán trọ nghỉ ngơi. Nhưng còn chưa kịp ngủ đã nhận được tin, Lý Thanh Sơn võ trang đầy đủ, đã đi ra khỏi thành.
Hoàng Bệnh Hổ dĩ nhiên sẽ không cho là hắn chạy trốn, đứng dậy nói:
- Ta đi ra ngoài một chuyến. Khi ta không có mặt ở đây, mọi chuyện đều do Tiểu Hắc phụ trách !
Tất cả mọi người đều muốn biết ông ta định đi đâu. Tiểu Hắc nói:
- Liệp Đầu, chúng ta sẽ đi cùng ngài !
Sau những chuyện đã xảy ra, trên khuôn mặt y đã mất đi rất nhiều nét ngây thơ, ngông cuồng của tuổi trẻ, lại có thêm vài phần trưởng thành, trầm ổn.
- Phải lấy người trong trang làm trọng!
- Danh tiếng của Lặc Mã trang cũng không phải do cầu nguyện mà có được. Chúng ta cùng Hắc Phong trại kết thù hận, tất không thể bình an lâu dài, chỉ có thể đặt cuộc vào người kia. Nếu ngài đã để cho ta phụ trách, thì đây chính là chủ ý của ta!
Hoàng Bệnh Hổ nói:
- Được, không uổng phí hai đao ngày hôm nay của ta !
Khánh Dương thành vừa mới yên ổn, giờ lại bắt đầu dậy sóng.
Trong Thiết Quyền môn, Thiết sư tử Lưu Hồng cũng không hề chợp mắt, mà đang suy nghĩ lại tất cả mọi việc. Lý Long bước vào cửa, quỳ sụp xuống:
- Sư phụ !
Lưu Hồng cau mày:
- Ngươi đang làm cái gì vậy?
Lý Long nói:
- Cầu xin sư phụ cứu Ngọa Ngưu thôn !
Trước đây, Hắc Phong trại không tàn sát dân làng, trước là để bắt được Lý Thanh Sơn, sau là vì thôn có quan hệ với Thiết Quyền môn nên không thể dễ dàng động thủ. Nhưng, sau buổi tối hôm nay, các phe trở mặt, Hắc Phong trại tất nhiên sẽ điên cuồng trả thù, nhất định sẽ vung đao tàn sát.
Lưu Hồng nói:
- Đem phụ thân của ngươi và gia đình Lý Quản sự rời khỏi đó đi.
Lý Long vẫn quỳ, không chịu đứng dậy:
- Cầu xin sư phụ cứu Ngọa Ngưu thôn!
- Không phải ngươi rất ghét nơi đó sao?
- Nhưng dù sao đó cũng là quê của đệ tử!
Lưu Hồng trầm ngâm trong chốc lát, dường như đang suy tính thiệt hơn của các bên. Đột nhiên, ông đứng thẳng lên:
- Mau đi triệu tập các đệ tử!
Xem ra, đã đem cả Linh Sâm của Lý Thanh Sơn và tài phú của Hắc Phong trại tính toán vào.
Lý Long mừng rỡ:
- Tạ ơn sư phụ!
Diệp Đại Xuyên ỷ vào chức Huyện Lệnh, lại mướn uy