-Ta xin, lúc này ngươi còn đang nói tiếng người sao? Ngươi có chút lương tâm nào nữa không đấy? Chủ nhân không phải luôn bảo vệ sủng vật sao?
-Ta vốn không phải là người, mà lương tâm là cái gì vậy? Có thể ăn sao? Hì hì, ngươi rốt cục cũng đã thừa nhận ta là chủ nhân của ngươi rồi!
Huyền Nguyệt mặt mày hớn hở, ho nhẹ hai tiếng:
-Chỉ cần ngươi kêu to chủ nhân cứu, meo, ta nhất định sẽ đến bảo vệ ngươi.
Lý Thanh Sơn nói:
-Ta thà chết còn hơn!
Huyền Nguyệt nói:
-Như thế là không đáng yêu à nha, sẽ bị chủ nhân vứt bỏ đáy.
Lý Thanh Sơn nói:
-Cầu ngươi mau chóng vứt bỏ ta đi!
Một chút tranh chấp lúc này, giống như phủ lên tâm tư của Lý Thanh Sơn thêm một tầng bóng tối, hắn hành động càng lúc càng cẩn thận hơn trước rất nhiều, tận lực tìm những lối đi hẻo lánh sâu trong rừng rậm, gặp phải yêu thú tránh được thì sẽ tránh, tuyệt không ham chiến như trước kia.
Mức độ tu hàng Linh Quy Trấn Hải quyết cũng thế mà thêm tinh thâm, pháp môn liễm khí này cũng càng ngày càng mạnh, thường thường những yêu thú nhạy bén cũng khó có thể phát hiện được hắn đang đi qua bên cạnh.
Huyền Nguyệt bội phục sự lựa chọn chính xác của mình, cũng không tiếc rẻ linh đan chút nào cứ coi chúng như “thức ăn” nuôi Lý Thanh Sơn. Chẳng qua nguyên nhân quá nửa cũng là do tay chân lớn quen rồi, hơn nữa Lý Thanh Sơn luôn cảm giác được nàng là phải nuôi mình thật béo, rồi mới giết lấy thịt.
Cuối cùng cũng coi như có thêm rất nhiều ngày bình an trôi qua, Huyền Nguyệt nói:
-Nơi này cách Long Châu đã không xa.
Bây giờ trời đã chuẩn bị sáng, ba người đang ngồi trong một cái động đá vôi do thiên nhiên tạo ra để nghỉ ngơi. Tuy hang động này cũng không bị đóng kín, nhưng lại rất tối tăm, còn có gió lạnh từ bên trong thổi ra, không biết nó thông tới chỗ nào.
Huyền Nguyệt nằm trong rổ mèo nghỉ ngơi, Lý Thanh Sơn và Tiểu An lại ngồi ở một bên luyện công.
Thanh âm huyên náo từ dưới nền đất truyền ra, càng ngày càng gần.
Lý Thanh Sơn mở hai mắt ra, đã thấy Huyền Nguyệt đã đứng dậy, dựng thẳng hai cái tai mèo lên, hiển nhiên cũng đã nghe được động tĩnh?
- Có yêu khí!
Trong bóng tối, vô số con mắt lóe sáng lên, lít nha lít nhít, còn phát sinh ra vô số tiếng răng rắc răng rắc nghe rất nhỏ giống như có thứ gì đó cỡ vụn, khiến cho từ trong đáy lòng của người nghe phải phát lạnh.
Có yêu thú từ dưới nền đất đi ra, hơn nữa cũng không phải chỉ có một con!
Lý Thanh Sơn cũng đã sớm quen với cuộc sống như thế này, luôn cùng Tiểu An đề phòng mọi chuyện có thể xảy ra, thân hình của Huyền Nguyệt thì lại tự dưng biến mất.
Đàn chuột cứ như nước thủy triều từ nơi sâu trong hang động chui ra, dù Lý Thanh Sơn cũng đã quen mắt với đủ loại yêu thú, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như thế này, cũng phải nhíu chặt lông mày, nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu, từ trong hang động chui ra vô số chuột, càng lúc càng nhiều, con nhỏ cũng lớn như con chó, còn con lớn thì đã to bằng con gấu.
Khắp nơi trong hang động trong nháy mắt bị biển chuột chôn vùi, từ trên xuống dưới, chật ních các loài chuột, tất cả đều trừng hai mắt nhìn Lý Thanh Sơn, âm thanh kèn kẹt giống như kim loại ma sát với nhau hợp với nhau vang vọng trong hang động, khiến người ta sợ đến luống cuống tay chân.
Lý Thanh Sơn bình tĩnh không sợ, nơi này chính là chỗ khắc tinh của bọn nó, nhưng ngay sau đó cảm giác được Huyền Nguyệt đang đứng trên người, thế mà lại có chút run rẩy, hắn hạ thấp giọng cười nhạo:
-Ngươi sợ chuột à?
-Quá... Thật là buồn ói, sao ngươi lại chọn cái địa phương rách nát này! Dám... Meo, mau giết meo nó!
Huyền Nguyệt ở bên trong Châu Mục phủ, nào gặp phải thứ này!
Lý Thanh Sơn tràn ngập ác ý nói:
-Đây không phải là món ngươi thích ăn sao? Vừa vặn chúng đủ để làm cơm tối đấy, ngươi mau mau bắt đầu ăn đi!
Có thù phải báo thù, có oán tất báo oán. Thân hình và sức mạnh của đám chuột này đã vượt xa loài chuột phổ thông, tất nhiên cũng đã có chút linh trí. Chỉ sợ là chúng đã coi toàn bộ khu vực này trở thành hang động để cư ngụ, bất luận có thứ nào khác đặt chân lên chỗ này, cũng chính là muốn chiếm lấy nhà của bọn nó.
-Ta ăn trước ngươi!
Lời của Lý Thanh Sơn còn chưa dứt, đã cảm giác lỗ tai đau nhức, Huyền Nguyệt cắn lấy một lỗ tai của hắn, nhưng mà ngoại trừ cảm giác đau đớn do hàm răng sắc bén mang đến, thì còn cảm nhận được sự ôn hòa từ đôi môi và đầu lưỡi, lại được trải nghiệm mấy phần mê hồn.
-Ta cũng không ham muốn cảm giác ấy!
Lý Thanh Sơn lắc đầu một cái:
-Tiểu An, phóng hỏa!
Tiểu An sớm đã chờ thời khắc này, lập tức nhảy dựng lên, phun ra Huyết Viêm cuồn cuộn, nhanh chóng thiêu đốt đàn chuột.
Đàn chuột rít gào, những tiếng kêu “chít chít” nhỏ yếu vang lên hàng loạt, những con chuột phổ thông, trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn, huyết nhục nhanh chóng biến mất. Còn những con lớn tuy thân hình bốc cháy nhưng vẫm mạnh mẽ lao tới chô Lý Thanh Sơn ra sức cào cắn, sức sống cường hãn như thế,