Đại Thánh Truyện

Thử đại vương


trước sau


Coong, đôi sừng và hàm răng chạm vào nhau, giống như sắt thép va chạm.
Ầm, một tiếng nổ lớn vang lên, hang động rung chuyển.
Thử yêu húc Lý Thanh Sơn văng lên trên vách đá, hai chân Lý Thanh Sơn cày trên mặt đất thàng hai cái rãnh sâu hoắm, thứ hắn tự hào nhất chính là sức mạnh, nhưng hoàn toàn bây giờ lại không phải là đối thủ của con chuột tinh. Yêu quái có nội đan và yêu quái không có nội đan, đúng là hai chuyện khác nhau quá xa. Trong lòng báo động mãnh liệt, chỉ thấy trong mắt chuột tinh lại thả ra ánh sáng màu vàng kia, lại có một cái thổ chùy, từ phía sau vách đá đâm thẳng vào không thể động đậy Lý Thanh Sơn đang không thể động đậy.
Tiểu An hai tay cầm kiếm, một chiêu chém xuống cái cổ của chuột tinh, nhưng lại bị cái đuôi chuột cứng như roi quét bay ra ngoài.
Huyền Nguyệt lại một lần nữa ra tay, đầu ngón tay thả ra bốn đạo lợi mang, trong mắt chuột tinh lộ ra vẻ sợ hãi, lợi mang dễ dàng cắt nát tầng yêu khí hộ thể của chuột tinh, rồi dùng thế không thể đỡ tiếp tục cắt chuột tinh thành mấy đoạn, chết ngay tại chỗ.
Bất luận nó cường hãn như thế nào đi nữa, thì khi gặp phải Huyền Nguyệt đã vượt qua một lần thiên kiếp, yêu quái cấp Yêu tướng, cũng không thể đỡ nổi một đòn.
Lý Thanh Sơn đá văng thi thể chuột tinh ra ngoài, viên yêu đan đang nắm trong tay cũng không nhúc nhích chút nào nữa, sờ sờ phía sau, trên vách đá đã nhô lên một khối đá, chỉ chậm thêm tí xíu nữa thôi, thì dù cho hắn không chết cũng sẽ phải bị thương nặng.
-Quá ngu ngốc!
Huyền Nguyệt bình luận.
-Nếu không phải vì ngươi, ta sao lại phải đến những địa phương như thế này?
Hiện tại thời gian tu luyện của Lý Thanh Sơn, tổng cộng cũng chưa tới nửa năm, mà tuổi thọ của con chuột tinh kia, ít nhất phải hơn trăm năm. Thực lực chênh lệch tuyệt đối, nào có thể lấy yếu thắng mạnh dễ dàng như vậy.
Huyền Nguyệt đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên như là cảm giác được cái gì, sắc mặt biến đổi:

-Đi mau, chúng ta đến nhầm địa phương rồi!
Tuy Lý Thanh Sơn chưa cảm nhận được cái gì, nhưng thấy nàng trịnh trọng như vậy, lập tức mang theo Tiểu An, xoay người rời đi.
Động đá chấn động một trận, cửa động vốn rộng chưa đến mấy trượng, giờ lại giống như vật sống, bỗng nhiên co rút, triệt để đóng kín hang động, liền ngay cả một tia ánh sáng cũng không chiếu vào được.
Huyền Nguyệt thấp giọng nói:
-Thu lại yêu khí.
Sau đó thân hình lại biến mất lần nữa.
Lý Thanh Sơn thu lại yêu khí, nghiêng tai lắng nghe, từ nơi sâu trong hang động, lần thứ hai truyền đến tiếng vang.
Một con chuột lớn bỗng nhiên chui ra, điều kì lạ là hai chân nó đứng thẳng. Cũng không thèm nhìn tới Lý Thanh Sơn, mà đăng hắng vài tiếng, rồi quái dị âm điệu quái dị hô lớn:
-Đại Vương giá lâm!
Lý Thanh Sơn trợn mắt ngoác mồm, không chỉ kinh ngạc vì lão chuột này lại có thể nói mà còn kinh ngạc với một đám yêu quái không ngờ lại có sĩ diện.
Sát theo đó, mười sáu con chuột dáng đứng hệt như con người, khiêng một cái kiệu lớn từ sâu trong hang động đi ra.
Trên kiệu có một tênmập mạp ngồi, trên đầu còn đội một con cái vương miện rất chi là rực rỡ, dường như là quốc vương của đàn chuột này. Con Thử Đại vương này có bộ lông mi thật dài, lại lộ ra hàm răng chuột cũng dài không kém, phía sau còn có ba cái đuôi có lẽ là thứ dài nhất trên người nó.
Phía sau nó dường như còn hai con chuột cái làm hầu gái cho nó đang giơ hai cây quạt thật lớn.
Huyền Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì mặt mày hớn hở, còn Lý Thanh Sơn lại không cười nổi, đây hóa lại là một con hóa hình yêu thú, ít nhất nó cũng là yêu quái cấo bậc Yêu tướng. Mà những con chuột tinh đang khom lưng cúi đầu cung kính với nó, trên người tỏa ra yêu khí còn mạnh mẽ hơn con chuột tinh ban nãy.
Thử Đại vương lười biếng nói:
-Là ai xông vào núi Hắc Thử, còn to gan dám giết Bạch Nha đại tướng của ta nữa?
Nó làm như hoàn toàn không thấy Lý Thanh Sơn cao hơn một trượng đang đứng ở trước mặt. Lại nói nếu không phải giọng nói của nó quá mức lanh lảnh thì cũng coi như có mấy phần phong thái của một vị quốc vương.
Con chuột thái giám kêu lên:
-Đại Vương, là người này!
Chúng chuột cũng đồng thanh kêu lên nói:
-Đại Vương anh minh.
Thử Đại vương lúc này mới ra vẻ giống như vừa thấy mấy người Lý Thanh Sơn, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn một phen:
-Ngươi là yêu quái gì?
Nó thấy Lý Thanh Sơn đã hóa thành hình người, trong lòng có chút kiêng kỵ, chỉ có những yêu quái vượt qua thiên kiếp mới có thể đạt đến cấp bậc Yêu tướng.

Nhưng mà từ trên người Lý Thanh Sơn nó lại không cảm nhận được chút nào yêu khí, không khỏi càng thêm cẩn thận, thi thể của con chuột tinh bị cắt thành mấy đoạn đang còn ở trên mặt đất, tựa hồ trở thành bằng chứng.
Lý Thanh Sơn nhạy cảm phát hiện được tia biến hóa trên mặt của Thử Đại vương, bỗng nhiên hiểu được vì sao Huyền Nguyệt lại nói hắn thu lại yêu khí, không khỏi bội phục tâm tư

nhạy cảm của nàng, ngang nhiên nói:
-Ta chính là Hắc Sơn lão yêu, Bạch Nha đại tướng của ngươi đúng là kẻ điếc không sợ súng. Lại dám đánh lén ta, đã bị ta giết. Ngươi bây giờ ngăn cản đường đi của, có phải muốn cùng ta quyết một trận tử chiến chăng?
Khi nói chuyện còn đi về phía trước một bước.
Không thể không nói. thân thể yêu quái của Lý Thanh Sơn hiện giờ, trông cực kỳ uy vũ, sừng trâu thẳng như một cây trường thương, lợi trảo như đao.
Thử Đại vương vội lui về phía sau, không hổ với câu “nhát như chuột”, thanh danh của chúng chả tốt đẹp là mấy. Nếu như Lý Thanh Sơn là tên yêu quái phổ thông, chắc chắn nó đã nhào tới gặm hắn sạch sành sanh, nhưng Lý Thanh Sơn lại cứ hư hư thực thực, nó không biết hắn có đúng là Yêu tướng hay không, nó lập tức co vòi, cũng không thể báo thù cho thuộc hạ như dự định:
-Hiểu lầm, hiểu lầm! Không biết ngài ở dưới trướng vị Yêu soái nào?
Lý Thanh Sơn không biết đẳng cấp ở thế giới yêu quái, cũng nghiêm minh như thế, còn muốn nói cái giọng "Đại ca" đây lăn lộn bốn bể, thì Huyền Nguyệt ở bên tai đã nhanh nhẹn nói ra một cái tên.
Lý Thanh Sơn lập tức nói:
-Ta là người dưới trướng Mặc Vũ đại nhân, đặc phái ta đến làm việc ở núi Thương Mãng.
Thử Đại vương nổi lòng tôn kính, thậm chí từ trên vương tọa ơ nhảy xuống:
-Ra ngài là người từ Mặc Hải đến, là sứ giả của Mặc Vũ đại nhân, lẽ nào vì sự tình của con Miêu yêu kia?
Lý Thanh Sơn trong lòng ngẩn ra, nhưng bên ngoài lại gật gù:
-Đúng vậy!
Thử Đại vương nói:
-Bất đô cũng đã thông báo sao? Chúng ta chỉ cần nhìn thấy, nhất định sẽ bắt bằng được con Miêu yêu kia, quyết không để Mặc Vũ đại nhân thất vọng.
Nó thầm nghĩ, người này được phái đến đây, chẳng trách lại có thể bí thu lại toàn bộ yêu khí như vậy, quả thực thích hợp để đuổi theo.
Lý Thanh Sơn khóe mắt khẽ nhếc lên, chẳng trách ở trong núi sâu mà Huyền Nguyệt vẫn cẩn thận như vậy, mọi lúc mọi nơi luôn duy trì trạng thái Nguyệt ẩn, hóa ra không chỉ là nhân loại truy đuổi nàng, mà ngay cả yêu ma cũng đang tìm kiếm nàng, nàng ở Thanh Châu này quả nhiên đã không còn đất để đặt chân. Mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ lần này, vượt xa tưởng tượng lúc bắt đầu.
Nếu giờ khắc này nàng mà hiện hình, sẽ xảy ra một hồi loạn chiến, cho dù có thể thắng lợi, cũng sẽ kinh động toàn bộ đám yêu quái ở trong vùng núi này, chúng sẽ thi nhau lùng bắt nàng, làm cho chuyến lưu vong này, triệt để thất bại.
Lý Thanh Sơn trong lòng càng cẩn thận, miệng nói lung tung qua loa:
-Vậy thì thật là hồng thuỷ lại xông tới miếu Long Vương rồi, chẳng qua ngươi là chuột, mà đứa kia lại là miêu, sợ là ngươi sẽ không ăn được.
Huyền Nguyệt đưa tay ra sau lưng Lý Thanh Sơn, mạnh mẽ vừa bấm một cái, ta sẽ ăn loại bẩn thỉu này sao?
Thử Đại vương quay lại nói với con chuột thái giám kia:
-Ngươi nói qua biệt hiệu của bản Đại Vương cho đại nhân đây biết đi.

Thái giám chuột nói:
-Chuột ăn mèo!
Chúng chuột lại nói:
-Đại Vương anh minh!
Huyền Nguyệt hận đến nghiến răng nghiến lợi, tay đặt sau lưng Lý Thanh Sơn cào đúng một vòng.
Thử Vương đắc ý cười to, thấy khuôn mặt co giật của Lý Thanh Sơn,
-Ngài làm sao vậy?
Lý Thanh Sơn cắn răng nói:
-Không cái gì! Ngươi lưu tâm cảnh giác, ta còn có chuyện quan trọng trên người, xin phép đi trước một bước.
Thử Vương vung tay lên, động đá lập tức trở về hình dáng ban đầu, ánh mặt trời chiếu vào.
Lý Thanh Sơn xoay người rời đi, Thử Vương sờ sờ mấy cụm ria chuột:
-Ta vẫn cứ có cảm giác, có điểm không đúng, ta đây là ở núi Hắc Thử, lẽ ra ta phải là Hắc Sơn lão yêu mới đúng.
Chúng chuột nói:
-Đại Vương anh minh!
Lý Thanh Sơn đã rời khỏi Hắc Thử sơn được mấy chục dặm.
Huyền Nguyệt nói:
-Sớm muộn gì phải diệt hết cái ổ chuột này, bỏ toàn bộ vào trong nồi dầu!
Lý Thanh Sơn khẽ quát:
-Ngươi xuống đây cho ta!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện