An Tử Yến trở lại trong phòng khách ngồi trên sô pha, nói với Giang Bình Thu: “Phái người đi nhìn chằm chằm, nhìn xem Thẩm Thành đã đi chưa.”
“Được.”
“Còn xem gần đó có paparazzi không, đừng để Thẩm Thành bị chụp.”
An Tử Yến nói xong câu đó, hận không thể cắn lưỡi tự sát.
Bị chọc tức như vậy mà còn lo lắng có bị chụp đến hay không, sợ Tô Cẩm Lê dính bê bối.
Hiện tại Tô Cẩm Lê phải cẩn thận từng bước một, căn cơ không ổn định, có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào em ấy. Nếu nhầm nửa bước, sẽ bị chỉ trích mấy ngày mấy đêm.
Xử lý không tốt, tương lai cũng không thể nổi tiếng được.
Giới giải trí chính là như vậy.
Khi mọi người nâng đỡ, họ thực sự sẽ không tiếc công sức.
Nhưng khi đẩy ra khỏi thần đàn, bọn họ cũng sẽ vô cùng kích động.
An Tử Yến ngồi trên sô pha, nỗ lực bình tĩnh lại, Giang Bình Thu đã mang theo bịt mắt che mắt cho anh.
Anh cũng không cự tuyệt, nhắm mắt lại cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo của mặt nạ mắt, tự mình cảm thấy nản lòng thoái chí.
“An thiếu, anh có nghĩ tới, Thẩm Thành cùng Tô Cẩm Lê khả năng không phải loại quan hệ mà anh nghĩ?” Giang Bình Thu thấy An Tử Yến rốt cuộc bình tĩnh lại, không nhịn được nhắc nhở.
“Như thế nào, sợ tôi không chịu được, cho nên nói hai người đó là anh em à?” An Tử Yến hừ lạnh một tiếng hỏi ngược lại.
Hỏi xong, anh đột ngột ngồi thẳng dậy xé miếng bịt mắt ra.
Tô Cẩm Lê là cẩm lý tinh.
Thẩm Thành có thể bởi vì Tô Cẩm Lê sờ qua đầu mình đã biết thân phận Tô Cẩm Lê, có phải Thẩm Thành cũng là yêu tinh gì đó?
Sao anh lại quên mất điều này?
Suy nghĩ cẩn thận.
Lúc trước anh khá chờ mong, hy vọng Tô Cẩm Lê cùng tính hướng với mình. Thấy Thẩm Thành đối tốt với Tô Cẩm Lê lại đi ghen lung tung.
Theo bản năng cảm thấy, Tô Cẩm Lê cũng là gay, có quan hệ ái muội với Thẩm Thành.
Ý thức chủ quan ảnh hưởng đến phán đoán.
Hơn nữa anh không muốn nhớ tới Thẩm Thành, nghĩ đến Thẩm Thành liền cảm thấy đau đầu, cho nên anh chỉ nhớ Tô Cẩm Lê.
Tưởng tượng đến Tô Cẩm Lê, lại đắm chìm trong suy nghĩ tại sao cậu ấy lại dễ thương như vậy, ưu tú như vậy, thông minh như vậy, chẳng nghĩ được gì khác.
Tô Cẩm Lê nói cậu ấy xuống núi tìm anh trai, đã rất lâu không gặp anh trai.
Lần trước muốn tìm Thẩm Thành cũng nói muốn xác nhận một việc, không xác nhận thì không dám nói bừa.
Bây giờ nghĩ lại, cậu ấy có lẽ muốn xác nhận Thẩm Thành có phải anh trai mình không, vừa vặn Thẩm Thành phát hiện Tô Cẩm Lê cho thứ gì trên đầu anh, rất nhanh đã tìm được Tô Cẩm Lê.
Cho nên…… Thẩm Thành là anh trai Tô Cẩm Lê?
An Tử Yến lập tức đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng đập trán vào tường: “Tôi mẹ nó tình nguyện nghĩ Tô Cẩm Lê tra, cũng không muốn Thẩm Thành là anh cậu ấy.”
An · xui xẻo · xui xẻo đến mức độ nhất định · Tử Yến, vận khí lớn nhất đời anh chắc đã dùng hết cho đầu thai.
Dương khí nặng, vạn nhân mê, hào quang vô cùng. Chỉ có mỗi anh biết, trợ thủ bên cạnh cũng không dám tuyển nhiều, bạn bè có thể nói chuyện cũng chẳng được mấy ai!
Vạn nhân mê cái rắm! Quả thực chính là trời sinh phải cách ly, thể chất dị ứng không khí.
Từ lúc ra mắt đã bị hắc, gần đây mới chuyển biến được chút.
Sau đó anh coi trọng một chàng trai như thiên sứ, xinh đẹp, đa tài đa nghệ, tính cách thiện lương, làm người yêu thích.
Anh rơi vào bể tình không thể tự kềm chế, bắt đầu nỗ lực theo đuổi, sau đó phát hiện, người trong lòng mình là em trai đối thủ một mất một còn.
Anh yêu thiên sứ, anh trai thiên sứ là ác ma.
Còn đi tra làm sao để lấy lòng anh vợ, hiện tại anh chỉ muốn đập điện thoại.
Chưa cần lấy lòng, anh chỉ cần tới gần Tô Cẩm Lê, Thẩm Thành đã có thể liều mạng với anh.
Anh có thể tưởng tượng hiện tại Thẩm Thành đang tẩy não tiểu ngốc Tô Cẩm Lê, Tô Cẩm Lê lại “Ừm! Anh nói đúng”, nghĩ tới đây liền cảm thấy choáng váng.
Tô Cẩm Lê không hiểu sâu, tai lại mềm, lúc trước anh lừa dối Tô Cẩm Lê là có thể lừa được Tô Cẩm Lê sửng sốt, thậm chí sẽ chủ động hôn anh.
Thẩm Thành cáo già kia tùy tiện nói vài câu, Tô Cẩm Lê nhất định “Nghe anh nói, không làm anh ấy bị thương.”
An Tử Yến ôm hy vọng cuối cùng, hỏi Giang Bình Thu: “Hồ sơ của Thẩm Thành có nhắc gì vê em trai không?”
“Vừa rồi tôi phái người đi tra xét, Thẩm Thành đã từng nói ở một tiết mục người thân của mình chỉ còn một em trai, nhưng công việc bận rộn, lại phân cách hai nơi, đã rất lâu không gặp.”
“Địa điểm đăng ký hộ khẩu của hai người họ ở đâu?”
“Thông tin chứng minh thư của cả hai không thể tìm thấy.”
“Vậy ký hợp đồng như thế nào?” An Tử Yến khó hiểu hỏi.
“Chứng minh thư hình như là do một tổ chức đặc biệt cấp, nếu muốn hỏi về thông tin chi tiết của bọn họ thì sẽ bị cảnh cáo trực tiếp.”
“Cho nên thông tin của hai người giống nhau, tìm không thấy?”
“Phải.”
“Rất tốt… Rất tốt…” An Tử Yến tuyệt vọng.
Có phương pháp gì có thể công phá Thẩm Thành không?
Có lẽ…… chỉ có thể từ bỏ?
Nhưng Tô Cẩm Lê tốt như vậy, sao có thể dễ dàng từ bỏ? Hơn nữa, đã hưởng qua ngon ngọt, tất nhiên không cam tâm tình nguyện thỏa hiệp.
Là anh thích Tô Cẩm Lê trước, Tô Cẩm Lê cũng đã cự tuyệt anh, là anh vẫn luôn theo đuổi không chịu từ bỏ, hiện tại một bên nhiệt tình cũng do anh.
Thích cậu ấy không phải sai lầm, anh không thể trách Tô Cẩm Lê.
“Tôi cảm thấy tôi với Tô Cẩm Lê chính là Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài.” An Tử Yến u oán nói.
Giang Bình Thu nghe xong, không nhịn được ho khan một tiếng, hắng giọng nói: “An thiếu, tôi đi lấy nước cho ngài.”
“Romeo và Juliet.” An Tử Yến lại bổ sung.
“Muốn đồ uống hay là trà? Hay là nước trái cây?”
“Không, tôi không phải Romeo (La Mật Âu), Romeo tên còn có chữ Âu, tôi là Romefi (La Mật Phi).”
(chú thích: thành ngữ chơi game – Âu là mặt trắng, may mắn, Âu thần; Phi là mặt đen, xui xẻo)
“……”
*
Sáng sớm hôm sau, các thí sinh lại trang điểm đi diễn tập.
Trang điểm cổ trang cho Tô Cẩm Lê tương đối chậm, cho nên rất sớm đã ra cửa, đi gõ phòng An Tử Yến, dù sao cậu phải dùng chuyên viên trang điểm của An Tử Yến.
Giang Bình Thu mở cửa, đi vào đã thấy Lily ở đây, đang giúp An Tử Yến chỉnh lại kiểu tóc.
Cậu bước vào thí thấy An Tử Yến nhìn cậu, lập tức chột dạ đứng nghiêm.
An Tử Yến lấy điện thoại ra cho Tô Cẩm Lê xem: “Hôm qua anh nhắn tin cho em thì bị chặn rồi, đây là sao?”
“Anh trai không cho thêm bạn tốt……” Tô Cẩm Lê yếu ớt trả lời.
Anh trai……
Trước mắt An Tử Yến tối sầm.
“Chỉ vậy em đã nghe anh ta? Sau này sắp xếp công việc thì sao?”
“Bình thường đều là người đại diện làm.” Tô Cẩm Lê trả lời đến đúng lý hợp tình, hiển nhiên là Thẩm Thành đã nói qua.
“Anh là lãnh đạo trực tiếp.”
“Vậy anh gọi điện thoại đi.”
An Tử Yến bất đắc dĩ, tức giận đến mức đau dạ dày, cơm sáng cũng không muốn ăn.
“Anh em đi rồi?” An Tử Yến lại hỏi.
“Ừm, đêm qua đã đi rồi.”
Tô Cẩm Lê còn rất mất mát, vốn cho rằng Thẩm Thành sẽ ở lại với cậu, kết quả Tô Cẩm Lê mới vừa nói buồn ngủ, Thẩm Thành như bỏ chạy luôn, không giữ lại được.
An Tử Yến nhìn thoáng qua Giang Bình Thu, thấy Giang Bình Thu có chút ngoài ý muốn, thì biết người anh phái đi nhìn chằm chằm không thấy Thẩm Thành rời đi.
Xem ra, Thẩm Thành biết pháp thuật gì đó, có thể đột nhiên xuất hiện, đột nhiên rời đi nhỉ?
Này thật khó chịu, lỡ sau này làm chuyện chính với Tô Cẩm Lê Thẩm Thành đột nhiên xuất hiện thì sao bây giờ? Anh không phải bị dọa đến liệt dương đó chứ?
Lily không biết tình huống, thấy Tô Cẩm Lê tới, lại bắt đầu dặn dò sự tình hôm nay.
Bảo Tô Cẩm Lê đừng thay đồ trang điểm trước, trong buổi diễn tập ban ngày cả hai bài hát đều mặc đồ cổ trang, sau khi hát xong bài đầu tiên liền phải nhanh chóng trở lại phòng đổi trang.
Nhiệm vụ của họ là khi Tô Cẩm Lê phải đổi trang, thời gian lại rất ngắn, đây là điều khó khăn nhất đối với một người tạo hình.
Vòng thứ nhất Tô Cẩm Lê là người đầu tiên sân khấu, sau đó là 14 thí sinh, giữa còn còn một đoạn tương tác, lúc này Tô Cẩm Lê đã
phải xuất hiện.
Sau đó lại lên sân khấu đầu tiên hát bài thứ hai.
Tô Cẩm Lê vẫn luôn nghiêm túc nghe, sau đó gật gật đầu: “Vậy vất vả chị Lý.”
“Ừm…….” Lily tùy tiện đáp một câu, đối với cái xưng hô chị Lý này vẫn không biết nói gì.
Đang giúp An Tử Yến chỉnh lại tạo hình, Lily nhìn da Tô Cẩm Lê, không nhịn được nói: “Cậu còn nộn hơn miếng thịt xông khói già này, ra mắt nhiều năm như vậy còn để tình trạng như này. Hôm nay tôi đến đây mắt cậu ta đờ đẫn sưng húp, như thể đã khóc cả đêm.”
Tô Cẩm Lê nhìn An Tử Yến, lại thấy An Tử Yến trừng mắt Lily.
Chờ Giang Bình Thu cùng Lily đều dọn đồ, Tô Cẩm Lê mới thận trọng nói với An Tử Yến: “Tiểu Tinh Xảo, tôi chỉ sợ không thể ở bên anh.”
“Anh của em không cho?”
“Ừm.”
“Không ngoài ý muốn.”
“Còn có…… tôi không thích anh.”
“Anh em nói em không thích anh phải không?”
“Cũng không phải, tôi suy nghĩ suốt một buổi tối, từ lúc hai chúng ta gặp nhau, tôi rất biết ơn anh, cũng càng ngày càng cảm thấy anh rất tốt, nhưng cũng không phải do anh tốt với tôi thì tôi thích anh. Tôi cảm thấy ở bên nhau là phải có trách nhiệm, lúc tôi không đủ thích anh mà lại ở bên anh thì không tốt.”
Tô Cẩm Lê tự rõ ràng, lần trước công ty ký hợp đồng, Thẩm Thành ban đầu cũng là thái độ cường ngạnh, nhưng sau khi cậu kiên trì, Thẩm Thành đã thỏa hiệp rồi.
Nếu cậu thật sự thích An Tử Yến, muốn cùng An Tử Yến ở bên nhau, Thẩm Thành nói không chừng cũng sẽ dần dần tiếp thu. Nhưng Tô Cẩm Lê không thích An Tử Yến, Thẩm Thành vẫn sẽ phản đối việc họ ở bên nhau để bảo vệ em trai mình.
Đặc biệt là An Tử Yến trong mắt Thẩm Thành, chính là một người “Phẩm hạnh không hợp”.
“Em cũng không ngoài ý muốn.” An Tử Yến thở dài một hơi.
Lần thứ mấy bị cự tuyệt rồi……
“Tôi đây……” Tô Cẩm Lê chỉ chỉ cửa, muốn rời đi.
“Chốc nữa cùng nhau ăn cơm sáng đi, Lily mua tới không ít đồ ăn ngon.”
Tô Cẩm Lê quả nhiên đứng tại chỗ, không hề chuẩn bị rời đi.
“Cái kia…… hôm qua tôi nói hơi quá, xin lỗi.” An Tử Yến đột nhiên xin lỗi.
“Hả? Anh nói gì sao?” Tô Cẩm Lê căn bản không để trong lòng.
“Không có việc gì.”
Ăn xong bữa sáng, An Tử Yến lại tách ra với Tô Cẩm Lê.
An Tử Yến phải sắp xếp mấy kịch bản của mình, chuẩn bị tốt lý do thoái thác. Sau khi tiếp nhận công việc người chủ trì thì không thể làm được nhiều thứ, cũng thật vất vả.
Tô Cẩm Lê thì đi hóa trang, sau đó lại đi diễn tập, chuẩn bị tốt buổi tối biểu diễn.
Tới 6 giờ tối, khán giả đã bắt đầu lục tục vào, khung cảnh trở nên ồn ào. Bảng đèn có viết tên được nhấc lên, vì trời còn chưa tối hẳn nên không rõ ràng lắm.
Tô Cẩm Lê là người đầu tiên bước vào, cho nên vẫn luôn đứng ở rìa sân khấu chuẩn bị, nghe được nhân viên công tác nói: “Hình như sắp mưa, tổ tiết mục đã đi đưa áo mưa cho khán giả.”
“Có đoạn khiêu vũ, nên ngàn vạn lần đừng té ngã hay gì đó.”
“Địa điểm ngoài trời chỉ không tốt chỗ này.”
Tô Cẩm Lê kinh ngạc nhìn bọn họ, lập tức hoảng sợ.
Cậu ngẩng đầu nhìn trời, đúng là sắp mưa, không khỏi nắm chặt nắm tay.
Pháp lực không ổn, đây là điều cậu buồn rầu nhất khi đến đây, nếu trời mưa với cậu mà nói chắc chắn là đại họa.
Lại một lát sau An Tử Yến đến cạnh, khoác vai cậu: “Anh phải lên sân khấu.”
“Đã 7 giờ rồi sao?”
“Đúng vậy, em cũng lên giá đi thôi.”
Tô Cẩm Lê gật đầu, bò lên trên giá.
An Tử Yến vẫn luôn nhìn tất cả các biện pháp bảo vệ của Tô Cẩm Lê được thắt chặt trước khi anh lên sân khấu.
Sau khi An Tử Yến lên sân khấu, Tô Cẩm Lê có thể cảm nhận rõ ràng rằng bầu không khí của hiện trường đã thay đổi, những tiếng hét kinh thiên động địa ập vào mặt cậu như một cơn bão biển.
Tô Cẩm Lê chuẩn bị ở phía trên, tầm nhìn của bị che khuất nên không thể nhìn thấy gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được sức mạnh kinh hoàng của 3.300 khán giả từ vị trí gần hiện trường nhất.
“Hôm nay là buổi biểu diễn thứ tư của “Thần tượng quốc dân”, nếu tính cả lễ hội âm nhạc thì có thể gọi là buổi biểu diễn thứ năm, tuy không phải là lần đầu tiên chủ trì trực tiếp nhưng tôi vẫn rất hào hứng, nhất là khi thấy fans của những thí sinh ngày càng nhiều hơn, nhìn họ từng bước trưởng thành, tôi cực kì vui mừng”.
Sau khi An Tử Yến bước lên sân khấu, anh ấy bắt đầu giới thiệu phần mở đầu của ngày hôm nay, sau đó giới thiệu tiết mục của Tô Cẩm Lê.
“Thí sinh lên sân khấu đầu tiên hôm nay là người đứng đầu cuộc thi trước.”
Vừa mới nói tới đây, đã có tiếng reo hò từ khán giả.
An Tử Yến dừng một chút mới tiếp tục nói: “Bài hát lần này rất khó, là ca khúc Tô Cẩm Lê dùng để luyện giọng, Tô Cẩm Lê tự mình viết lời. Hơn nữa, lần này lên sân khấu cũng không giống người thường, hãy hoan nghênh —— Tô Cẩm Lê!”
An Tử Yến nói xong rời khỏi sân khấu.
Ánh đèn trên sân khấu mờ đi, chỉ còn lại một vệt sáng lờ mờ, lơ lửng trên bầu trời, cuối cùng tụ lại một chỗ.
Chiếc xích đu của Tô Cẩm Lê hạ xuống, vừa đung đưa vừa chậm rãi thổi tiêu.
Tiếng sáo du dương vang vọng khắp hội trường, cậu bé vốn ngoan ngoãn lễ phép giờ phút này lại lãnh diễm vạn phần, trong mắt tràn đầy vẻ lãnh đạm, hơn nữa trên mặt còn trang điểm, thật sự cảm thấy có vài phần yêu nghiệt họa thế.
Khán giả trên khán đài dường như thích sự xuất hiện này ngay lập tức hét lên.
Tiếp theo, Tô Cẩm Lê cầm tiêu nhảy xuống, vững vàng đứng trên sân khấu.
Vừa mở miệng, lại là giọng hát du dương khi nào:
Tác giả có lời muốn nói:
Ca từ…… Tự tưởng tượng đi, tôi nghĩ không ra.
Này! Juliet!
Này! Romefi!
【tiểu kịch trường vô lương tâm 】
Trước khi ở bên nhau:
Tô Cẩm Lê: Anh, gì em cũng nghe anh.
Thẩm Thành: Ngoan.
Sau khi ở bên nhau:
Tô Cẩm Lê: Anh, anh lại khi dễ chồng em em sẽ không để ý anh nữa!
Thẩm Thành:!!!
Hậu kỳ:
Thẩm Thành điên cuồng chạy đi gọi điện thoại: Khi nào thì về nhà?
Tô Cẩm Lê: Anh ơi, em đang xem phim với chồng!
Thẩm Thành: Lúc trước là ai nói nhớ anh, xuống núi tìm anh?
Tô Cẩm Lê: Anh, không thì anh tìm bạn gái đi?
Thẩm Thành:……