Tô Cẩm Lê luyện giọng bài này từ lâu nên hát rất tự nhiên.
Khi cậu cầm micro và ngân nga hát đoạn giữa, giai điệu không lời hay đến mức khiến người ta muốn khóc.
Một đoạn ca khúc cổ phong, kèm theo thanh âm trong trẻo, giống như giai điệu mộng ảo truyền vào tai tất cả khán giả.
Tô Cẩm Lê là phái thực lực, không ai phản bác.
Nếu nói vòng thứ nhất Tô Cẩm Lê lên sân khấu, có người nói cậu kỳ thật không có thực lực gì, chỉ được cái mã, cộng thêm giả ngu giả ngơ, chó ngáp phải ruồi có độ đề tài.
Đợt thứ hai, Tô Cẩm Lê biểu hiện vẫn không ưu tú.
Nhưng từ vòng thứ ba, Tô Cẩm Lê đốt lửa đánh bom, lần lượt bày ra những tài nghệ xuất sắc của mình, được người hâm mộ công nhận.
Lúc này đây, Tô Cẩm Lê một lần nữa khiến mọi người kinh ngạc vì thể hiện tài năng của mình.
Ánh mắt đầu tiên nhìn đến, là một bộ hồng y, sau đó sẽ chú ý đến tiếng hát động lòng người này.
Chờ Tô Cẩm Lê hát xong, An Tử Yến lại lên sân khấu, cầm microphone nói: “Phần trình diễn này vẫn rất quan trọng đối với các thí sinh. Như các bạn có lẽ đã biết, đây là cuộc thi 15 chọn 9, và thí sinh chiến thắng trong Người đứng đầu phiếu bầu sẽ nhận được 15 vạn phiếu bầu. Vị trí thứ hai sẽ nhận được 14 vạn phiếu bầu, v.v..”
Khi An Tử Yến đang nói, tiếng la hét trên đấu trường vẫn chưa lắng xuống, vì vậy An Tử Yến chỉ có thể dừng lại trước.
Hiện tại An Tử Yến đứng cạnh Tô Cẩm Lê anh cảm thấy mình đang cọ nhiệt độ của cậu.
Tô Cẩm Lê cũng mỉm cười vẫy tay với khán giả.
Chờ hiện trường trở nên yên tĩnh hơn, An Tử Yến mới tiếp tục nói: “Các bạn có lẽ đều biết rằng phiếu bầu của các thí sinh hiện tại đều rất quan trọng, việc bỏ phiếu tại chỗ của bạn hôm nay là rất quan trọng, biết không? Nhất định phải công bằng công chính, nó sẽ quyết định tương lai của họ, đừng để một thí sinh có thực lực tiếc nuối ra về.”
“Được!” Khán giả tích cực hưởng ứng.
“Kết quả bình chọn lần này sẽ được cộng với số phiếu giành được bên ngoài hai ngày sau để tính tổng số phiếu và cuối cùng xác định hạn ngạch thăng hạng. Bây giờ vẫn còn 10 giây cho đến khi kết thúc bình chọn cho Tô Cẩm Lê. 10, 9, 8……2, 1. Bỏ phiếu kết thúc.”
“Có mệt không?” An Tử Yến rốt cuộc có cơ hội nói chuyện cùng Tô Cẩm Lê.
“Còn tốt, nhưng ở trên đó hơi run, tôi hơi sợ độ cao.”
“Hiện tại cậu là một con cá nhỏ biết bay.”
Tô Cẩm Lê mỉm cười lại, không trả lời.
“Tôi biết cậu lát nữa sẽ thay trang phục, hôm nay hoàn toàn là một bộ dáng khác, cho nên tôi sẽ không chậm trễ cậu nữa, cậu có thể đổi trang phục trước, bài hát tiếp theo chúng tôi chờ mong biểu hiện của cậu.”
“Được.” Tô Cẩm Lê lại lần nữa khom lưng cảm ơn mọi người, sau đó rời đi.
Tiến vào hậu trường, Lily đang đợi cậu.
Cậu vừa đi vừa cởi áo khoác, Lily vóc dáng cao gầy, đi theo sau cậu giúp tháo tóc giả, nói: “Không cần rửa mặt, chốc nữa chỉ cần chỉnh trang mắt, không cần hoảng, tôi có kinh nghiệm.”
“Vâng.”
“Quần áo đã ở đó, chốc nữa Bobo cũng sẽ lại đây hỗ trợ.”
“Ừm.”
Tô Cẩm Lê tiến vào phòng hóa trang, mới vừa ngồi không lâu, An Tử Yến đã vào, nói với ba người bọn họ: “Không có việc gì, chốc nữa tôi chủ trì tận khả năng kéo dài thời gian, mọi người bình tĩnh làm.”
“Lát nữa chủ trì có được không?” Tô Cẩm Lê quay đầu hỏi An Tử Yến.
“Không sao, tôi chỉ tới nói một tiếng.” Nói xong, An Tử Yến liền rời đi.
Bobo lại đây hỗ trợ, chờ bên này ổn rồi anh còn phải trở về đổi trang cho thí sinh khác.
Thấy An Tử Yến cố ý trở về, Bobo không nhịn được cảm thán: “An đại thiếu đối với cậu không tồi.”
“Đâu chỉ không tồi, là cực kì tốt.” Lily nói theo.
Tô Cẩm Lê không biết nên nói gì, vì thế chỉ nhắm mắt lại phối hợp hai người bọn họ.
Nữa đoạn đầu Tô Cẩm Lê đứng hóa trang, Lily hoá trang, Bobo cởi qu@n áo Tô Cẩm Lê, mặc bộ tiếp theo vào.
Lúc này Tô Cẩm Lê đã không thể bận tâm xấu hổ hay không, hoàn toàn phối hợp.
Bobo còn miệng tiện, lúc giúp Tô Cẩm Lê mặc quần còn không nhịn được cảm thán: “Chậc chậc, chân dài này, eo nhỏ này, thật làm người hâm mộ.”
“Cậu làm trò này trước mặt An thiếu là xác định.” Lily cười nói.
Bobo “ha ha” cười một tràng.
Bên này ổn rồi, Bobo lại trở về phòng hóa trang tập thể.
Tô Cẩm Lê ngồi một mình trong phòng, không biết bên kia tiến độ thế nào, ôm trái tim trong lồ ng ngực.
Một lúc sau, một nhân viên gõ cửa đi vào nhắc nhở: “Chị Lily, còn khoảng 5 phút nữa.”
“Hoàn toàn OK!” Lily trả lời mà tay vẫn không dừng.
Chờ nhân viên công tác thúc giục Tô Cẩm Lê lên sân khấu, Lily vẫn đi theo Tô Cẩm Lê, đứng ở rìa sân giúp Tô Cẩm Lê chỉnh lại kiểu tóc, xịt định hình cho cậu.
Tô Cẩm Lê phối hợp cúi đầu, nhìn thấy mũi giày của An Tử Hàm.
“Rớt giọt mưa.” An Tử Hàm nói với Tô Cẩm Lê, “Cậu lên sân khấu chú ý chút.”
“Hả?!” Tô Cẩm Lê sửng sốt.
Lily lập tức nói: “Yên tâm, tôi phòng bị rồi, trang điểm sẽ không trôi, đều là không thấm nước.”
“Trời mưa cũng phải biểu diễn sao?” Tô Cẩm Lê hỏi.
“Tất nhiên rồi! Đã từng có một diễn viên tổ chức một buổi hòa nhạc dưới trời mưa to, vừa hát vừa nhảy không mắc một lỗi nào, một chút cũng không làm ra vẻ, rất nhiều năm rồi vẫn được khen.”
Tô Cẩm Lê nắm chặt tay, thấp thỏm chờ đợi.
Nhân viên công tác gọi lên sân khấu, bọn họ theo thứ tự lên, công bố số phiếu vòng đầu.
Lúc này đây, số phiếu Tô Cẩm Lê cùng Ô Vũ vẫn không phân cao thấp.
Thứ nhất Tô Cẩm Lê: 2752 phiếu.
Thứ hai Ô Vũ: 2743 phiếu.
Thứ ba Ngụy Giai Dư: 2598 phiếu.
Thứ tư An Tử Hàm: 2418 phiếu.
……
Thứ tám Phạm Thiên Đình: 1845 phiếu.
Thứ chín Thường Tư Âm: 1723 phiếu.
……
Thứ mười hai Trương Thải Ni: 1498 phiếu.
Các thí sinh vốn cho rằng tuyên bố xong số phiếu
sẽ kết thúc, không ngờ đột nhiên thêm một phân đoạn.
Phân đoạn này có thể nói cẩu huyết kinh điển trong tiết mục tuyển tú, có tuyển tú nhất định có phân đoạn này, làm như không có thì không phải tuyển tú ấy.
Nhưng mà người xem thích xem.
Chính là VCR người thân cổ vũ.
Bắt đầu từ người thứ 15.
Trong khi xem, An Tử Hàm đến cạnh Tô Cẩm Lê hỏi: “Nhà em sẽ là ai? Anh em sao?”
“Tôi không biết, anh ấy cũng không nói.” Tô Cẩm Lê nhỏ giọng trả lời.
Nhà Trương Thải Ni có thể nói là cả nhà tổng động viên, thậm chí còn quay clip bà nội nhảy quảng trường, nói Trương Thải Ni là di truyền thiên phú nghệ thuật của bà.
Trương Thải Ni vừa khóc vừa cười, cũng nhảy theo.
Nhà Thường Tư Âm rất bình thường, ba nói xong mẹ nói, mẹ nói xong ba nói, sau đó hai vợ chồng cười. Vừa thấy chính là bầu không khí gia đình cực kì tốt, không thì Thường Tư Âm cũng sẽ không Phật hệ như vậy.
Nhà Phạm Thiên Đình rất khôi hài, nói Phạm Thiên Đình ngàn vạn đừng trở về, bọn họ đem phòng Phạm Thiên Đình đổi thành phòng thú cưng, Phạm Thiên Đình trở về không chỗ ở.
Địa vị trong nhà, không bằng một chó một mèo.
Tới An Tử Hàm, chính là toàn trường kinh hô.
Mẹ An Tử Hàm là một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, hình tượng khí chất đều cực kì tốt, lại nói lưu loát…… tiếng Đông Bắc.
Cô gọi An Tử Hàm tiểu bảo bối, kêu An Tử Yến đại bảo bối, nhưng hai anh em chả ai có mặt “Bảo bối”, hiện trường cực kì xấu hổ.
“Mẹ tôi trước kia là siêu mẫu, nếu là hiện tại có thể đi trình diễn Victoria’s Secret, cao 181 centimet, cao bằng Ô Vũ, cho nên tôi thấy Ô Vũ tổng tinh tế nhỏ xinh.” An Tử Hàm nói với Tô Cẩm Lê.
Kết quả bị Ô Vũ trừng mắt một cái.
Tới Ô Vũ, những người xuất hiện là bạn bè cùng thực tập sinh, không có người nhà nào xuất hiện.
Chờ tới Tô Cẩm Lê, màn hình đột nhiên đen thui, Tô Cẩm Lê còn tưởng rằng thiết bị hỏng rồi.
Cậu ngẩng đầu lên, trời đã tí tách tí tách nổi lên mưa nhỏ, cậu chỉ có thể dùng chút pháp lực ít ỏi nỗ lực duy trì.
Lúc này, màn hình đen đột nhiên truyền đến thanh âm: “Cậu không khởi động máy sao quay được?”
Thanh âm rất ôn nhu, cũng rất quen thuộc.
Sau đó là giọng nhân viên công tác xấu hổ: “Xin lỗi, nhìn thấy ngài quá khẩn trương.”
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một đoạn chứ: Là ai có thể làm nhân viên công tác của chúng ta khẩn trương như vậy?
Sau đó cuối cùng cũng có hình ảnh, Thẩm Thành xuất hiện trên màn hình lớn.
Toàn trường kinh hô.
Thường Tư Âm há to miệng, kinh ngạc cảm thán: “Thật là anh cậu này!”
Tô Cẩm Lê cũng ngẩn ra, không nghĩ tới Thẩm Thành lại đồng ý phỏng vấn.
“Gần đây luôn có người @ Weibo tôi, nói Thẩm Thành anh nhìn xem, đứa nhỏ này lớn lên giống anh không, có phải em trai thất lạc nhiều năm khôg? Tôi cảm thấy rất kỳ quái, tại sao em trai tôi lại cần mấy người giới thiệu.” Thẩm Thành trên màn hình lớn, mỉm cười nói ra những lời này.
Không chỉ là người xem ở đây, ngay cả các thí sinh khác cũng hét lên.
Trương Thải Ni “A a a a” kêu nửa ngày, quay đầu lại nhìn Tô Cẩm Lê, lại nhìn Thẩm Thành, lại hỏi Tô Cẩm Lê: “Anh cậu soái như vậy, sao cậu lại như này?!”
Tô Cẩm Lê bất đắc dĩ, cuối cùng cậu cũng có thể hiểu cảm giác của An Tử Yến trải qua hiện trường bại lộ lần trước.
“Cẩm Lê, lại nói tiếp, đã nhiều năm không gặp, chúng ta bởi vì một số chuyện mà xa cách, còn không giống họ, anh……” Thẩm Thành nói tới đây, lời nói ngừng lại, vẻ mặt ủ rũ.
Tô Cẩm Lê biết, Thẩm Thành cố ý dẫn đường, làm mọi người nghĩ lầm là trong nhà có biến cố, tên họ mới không giống nhau.
Lấy kỹ thuật diễn của Thẩm Thành, việc này thật là hạ bút thành văn.
“Anh có thể không phải một anh trai xứng chức, nhiều năm đều bận rộn công tác, không trở về thăm em. Làm em vì nhớ anh mà ra đây lang bạt, còn đánh bậy đánh bạ tham gia tuyển tú. Lần trước gặp mặt, vẫn là lúc em bị thương, anh đến bệnh viện……Đoạn thời gian đó, trong lòng anh thật sự rất khó chịu.”
Thẩm Thành nói tới đây, vành mắt đỏ, giọng nói cũng phát run.
Tô Cẩm Lê nhìn cũng muốn khóc theo, kết quả nghe được An Tử Hàm hỏi: “Anh trai cậu có phải chờ cậu nổi tiếng mới bằng lòng nhận em không?”
Tô Cẩm Lê lập tức trả lời: “Không phải.”