Đại Tiểu Thư Đi Học

Chương 82


trước sau

CĂN TIN

- Cô làm sao mà lừa được anh ấy vậy? cô nói là cô yêu anh ấy? ko phải người cô yêu là ông chủ tập đoàn dầu khí Nam Phong sao? Còn công khai mối quan hệ trước mặt anh ấy, vậy mà giờ cô như vậy ko thấy mình quá ti tiện sao? – Uyển Nhi, hai tay khoanh trước mặt, mặt vênh váo nhìn nó đang húp cháo, cố gắn gây chuyện, nhưng đáp lại chỉ là sự thờ ơ cùng những âm thanh sùm sụp khi nó đưa muỗng cháo vào miệng.

- Này con kia, mầy có thôi lải nhải ko hả? lượn đi cho nước nó trong… đúng là trời đánh cũng phải tránh bữa ăn chứ - Nguyên Thảo bực bội khi bên tai cứ phải nghe Uyển Nhi nói hết cái này đến cái kia, mà toàn là chọc ngoáy người khác, chỉ có người trong cuộc thì vẫn giữ được thái độ bàng quan, cứ cho đó là chuyện tào lao ko liên quan đến mình mà tiếp tục ăn, cho đến khi tô cháo đã cạn nó mới ngước mặt lên nhìn đối phương phán đúng hai chữ:

- Thì sao?

- Cô … cô ko thấy mình quá bỉ ổi sao, cô ko yêu anh ấy nhưng lại cứ ko buông tha anh ấy, chính vì cô mà anh ấy mới bị tai nạn, cô ko thấy anh ấy chỉ quên một mình cô là có lý do à, ko phải vì cô làm anh ấy quá đau lòng sao?

Nhỏ này ko biết điều mà vẫn cố nói càn, đụng vào nỗi đau của nó, khuôn mặt thiên thần lập tức đen lại, không khí xung quanh trở nên lạnh buốt, nó gằn từng chữ:

- Ai nói cô tôi ko yêu anh ấy.

- Ko phải tối đó cô đã lén lút hẹn hò với người đàn ông kia sao? Ko may bị Thiên Vũ bắt gặp, cô quên là anh ấy đã nói gì sao?

Uyển Nhi ko biết khuôn mặt lạnh băng kia có nghĩa là gì, cứ nghĩ là mình đã thành công, nói trúng tim đen của nó, ko thèm để ý tới câu hỏi của nó, vẫn dương dương tự đắc. Sau câu nói của nhỏ, mặt nó càng đen hơn, thâm trầm đáng sợ, cả căn tin nín thở, ko một tiếng động, chờ đợi cơn bão lốc ập tới.

- Câm miệng. – nó thật sự là đang rất tức giận, cố gắn kìm chế để ko sút bay cô ta ra khỏi trái đất

- Tôi nói ọi người biết nha, tối đó cô ta lén lút hẹn hò với đàn ông khác bị Thiên Vũ bắt được tại trận, anh ấy đã từ hôn rồi.

Cô ta ko biết sợ là gì, tiếp tục cao giọng đổi trắng thay đen, rõ ràng là nó đi bắt gian giờ thì nó biến thành gian cho người ta bắt, nhưng phải công nhận, một câu của cô ta, đã làm căn tin chấn động, mọi người vô cùng ngạc nhiên, bàn tán xôn xao, cô ta vẫn ko dừng lại.

- Tối hôm kia, Thiên Vũ vì quá tức giận nên trong lúc lái xe đã bị tai nạn, tất cả là do cô ta.

Uyển Nhi vừa nói, vừa lấy tay chỉ vào nó, khí thế ùn ùn, căn tin một lần nữa chấn động, đám con gái bây giờ ko còn biết sợ là gì, cũng lấy tay chỉ
trỏ, dè bỉu, hiên ngang mắng chửi. Nó đã nhịn tới giới hạn ko thể nhịn được nữa, một tay xô mạnh cô ta vào tường, một tay đặt lên cổ trắng nõn kia, một lực ko quá mạnh nhưng đủ để khiến cô ta nghẹt thở

- Cô đang thử sự kiên nhẫn của tôi phải ko? Vậy thì để tôi cho cô thấy động vào Hoàng Kỳ Vân này sẽ có kết cục thế nào?

Cả căn tin im phăng phắt sau câu nói của nó, tất cả đều lo sợ, đều nhận thấy nó đang điên, ko dại gì mà đụng vào. Khuôn mặt Uyển Nhi chuyển sang trắng bệch ko có lấy một chút sức sống, quả thực nó muốn giết cô ta cũng dễ giống như giết một con kiến. Mấy nhỏ bạn đứng cạnh bên cũng hoảng sợ, chỉ lo nếu nó ko ngừng lại thì sẽ có án mạng mất, đang không biết phải làm sao thì phía sau vang lên một giọng nói.

- Tôi cũng muốn biết động vào cô rốt cuộc sẽ có kết quả như thế nào?

Sau câu nói đó, căn tin như bùng nổ vì chủ nhân của câu nói đó ko ai khác chính là Thiên Vũ, khuôn mặt anh băng giá, hoàn toàn ko có lấy một chút tình cảm nào, anh nhìn nó, ánh mắt căm phẫn. Nó cũng vô cùng ngạc nhiên, thả tay khỏi cổ Uyển Nhi, quay lại phía anh, nhìn thái độ của anh nó biết anh đã nghe thấy tất cả, biết anh đã hiểu nhầm

- Ko phải như anh nghĩ. – nó vội tìm cách giải thích

- Tôi nghĩ như thế nào? Tôi chỉ muốn hỏi cô, có phải tối đó cô hẹn gặp tình nhân ko?

- Phải. Nhưng …..

- Ko cần nói gì nữa, vậy là đủ rồi.

Thiên Vũ cắt ngang câu nói của nó, nắm lấy tay Uyển Nhi rời khỏi căn tin, anh cũng thật sự rất đau lòng, đúng là anh yêu nó, nhưng anh ko mù quáng, anh chỉ biết là ngoài anh nó còn có người khác, là nó lừa anh, nó thật sự ko yêu anh. Khuôn mặt càng lúc càng đáng sợ nhưng ánh mắt thì tràn ngập sự bi thương và đau khổ.

Sau khi thiên Vũ rời khỏi, nó như chết lặng, hạnh phúc còn chưa được tận hưởng vậy mà….lúc này Quang Anh cùng Khắc Thiên đã chạy tới, Khắc Thiên lay lay cánh tay nó, muốn ôm nó vào lòng, nhưng nhìn dáng vẻ quật cường kia, anh đã ko làm vậy, nó ko khóc, ko buồn, khuôn mặt vô cảm, rời khỏi căn tin. Thật sự lúc này, nó cảm thấy tim mình đang rỉ máu, đau ko thể tả, nó cố kìm nén giọt nước mắt đang chực chảy ra, nó ko thể khóc trước đám đông như vậy, đó là điều cấm kị của ông nó. Lúc này, nó thật sự cần một vòng tay của ai đó, cần một bờ vai của ai đó, rất cần một câu nói an ủi của ai đó. Bước được ba bước, nó thấy vùng dạ dày mình đau thắt, nó ôm bụng nhíu mày, nhưng cơn đau ko ngừng lại, nó thấy hai chân mình mềm nhũng, ko còn chút sức lực, hai mắt mờ đi và …ý thức dần mất đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện