Đại Tiểu Thư Đi Học

Chương 83


trước sau

Màn đêm mang theo màu đen bao phủ khắp mọi nơi, trong căn phòng đầy thú nhồi bông, một ánh đèn vàng nhạt mờ mịt tỏa sáng, nhưng cũng ko làm rõ được khuôn mặt thiên thần đang nhăn mày nhíu mặt nằm trên giường. Nó nằm đó, mê man, căn bệnh dạ dày mãn tính lại hành hạ nó. Đôi mắt mông lung đảo khắp căn phòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc ghế bành… ko ai cả. Đôi môi anh đào khẽ nhếch lên chua chát, nó lại mơ tưởng, mơ tưởng anh vẫn ngồi đó chờ nó tỉnh như sáng hôm nào. Ngay lúc này, trước mắt nó, tất cả là một màu đen u ám, u ám như tương lai phía trước của nó. Người nó yêu, trước mặt mọi người công khai đối đầu với nó, anh nhẫn tâm đạp lên lòng tự tôn của nó. Trái tim đau đến ko còn cảm giác, nó đã chết rồi sao? Sao bây giờ nó thấy mọi thứ trống rỗng vậy? ko một chút cảm giác. Nó vô cảm rồi chăng, bản thân nó chết rồi sao? Chết theo trái tim kia? Mò mẫn trong bóng đêm, nó đến nhà bếp, cả ngày ko ăn gì, mặc dù ko thấy đói, miệng cũng ko muốn ăn nhưng bản thân nó vẫn muốn tìm gì đó bỏ vào bụng, cho dù hoàn cảnh có tệ đến thế nào cũng ko thể ngược đãi bản thân được, ko ai thương mình thì bản thân mình phải thương mình thôi. Đôi chân nhỏ bé bước xuống từng bậc thang uốn lượn, đi đến phòng khách, nó phát hiện một bóng người đang ngủ trên sô pha, đi đến gần nó phát hiện ra, đó là Khắc Thiên, trong đầu mơ hồ ko biết tại sao anh lại ở đây vào giờ này, lại còn ngủ trên sô pha nữa chứ? Nó ko đánh thức anh, nhưng cơ hồ anh thấy có ai đó đứng trước mặt mình nên đã tự tỉnh.

- Vân, em tỉnh rồi à, em còn thấy đau ko? – anh ngồi bật dậy, lo lắng hỏi han.

- Em ko sao? Anh muốn ăn gì ko?

Nó đáp lại lời anh bằng một câu hỏi có tính chất mời mọc rồi quay lưng đi xuống bếp. Hiện tại cũng đã muộn, nên người làm đã đi nghỉ, nó tự tay xuống bếp làm đồ ăn mặc cho Khắc Thiên can ngăn. Nó làm rất nhanh, còn tưởng đâu là cao sang mĩ vị gì hóa ra nó làm hai tô mì, nhìn nó ăn với bộ mặt thản nhiên, trong lòng Khắc Thiên dâng lên một nỗi lo lắng.

- Em ko sao chứ Vân?

- Ko sao.

- Anh thấy ….

- Honey có nói khi nào về ko?

Nó cắt ngang lời nói của Khắc Thiên, thật sự lúc này nó ko muốn ai nhắc tới chuyện kia cả, nó quyết định buông xuôi, để mặc theo tự nhiên, nếu Thiên Vũ yêu nó, tình yêu kia đủ lớn, tự ắt một ngày nào đó anh sẽ về bên nó, còn nếu ko thì….nó hy vọng ko ai đá động tới chuyện này nữa, vì thật sự, ko ai nói nó cũng đã đau lắm rồi, nó đang cố gắn dấu nỗi đau vào một góc nhỏ nào đó trong trái tim đẫm máu kia, đừng ai khơi gợi thêm nữa. Khắc Thiên hiểu ý nó, anh cũng ko nói gì nữa, tâm trạng thực sự rất phức tạp, nhìn nó bình thản vậy, nhưng anh thừa biết hiện tại cảm giác của nó thế nào, vì chính anh cũng đang có cảm giác như vậy, nhưng anh còn biết, nó đang cắn răng chịu đựng, đang cố cắn răng tỏ ra bình thản che dầu nỗi đau của mình. Anh yêu nó, nhưng anh ko ích kỷ, anh muốn nó được hạnh phúc, anh muốn thấy nụ cười luôn hiện hữu trên khuôn mặt thiên thần kia chứ ko phải là khuôn mặt vô cảm như thế này. Anh thật muốn xông ra ngoài, tìm cái kẻ đầu xỏ mọi chuyện đánh cho hắn một trận thừa sống thiếu chết, nhưng đánh rồi thì sao, đánh rồi cái đầu heo kia sẽ nhớ lại người con gái nhỏ bé này à? Nếu thật sự như vậy anh cũng muốn thử một lần, nhưng anh biết có làm vậy cũng vô dụng. Anh là đang bất lực, phải anh bất lực rồi.

- Anh ko ăn à? – sau khi chén xong tô mì, nó
ngước mặt lên nhìn tô mì đối diện mình vẫn còn y nguyên, còn chủ nhân của nó thì nhìn mình trân trối, nó thật ko biết làm gì chỉ muốn lôi người kia ra khỏi mộng thôi.

- À …. Anh thích ăn mỳ nở nhừ, ăn như vậy mới thấy ngon – Khắc Thiên bừng tỉnh, anh nhận thấy mình hơi thất thố, đành đưa ra lý lo hết sức ko thuyết phục một chút nào.

Nó cũng ko để ý, đứng dậy lấy nước uống, sẵn tiện rót luôn cho anh một ly rồi quay lưng bỏ đi, trước khi đi nó còn buông một câu đau lòng cho người ngồi lại “anh ko cần như vậy đâu, làm vậy em thấy áp lực lắm, ăn xong anh lên phòng trên nghỉ đi nha”, thật sự kiểu nói vừa đấm vừa xoa kiểu này làm cho người nghe dở khóc dở cười mà.

Cuối cùng bình minh cũng mang theo những chiến binh ánh sáng đến đánh bại màn đêm tối tăm kia, kéo những kẻ mê ngủ ra khỏi cái ổ ấm êm của mình. Riêng nó thì ko vậy, cả đêm nó trằn trọc có làm thế nào cũng ko ngủ được, khuôn mặt lạnh tanh ấy, ánh mắt căm phẫn ấy ám ảnh nó, cứ nhắm mắt lại thì những câu nói của Thiên Vũ lúc kéo Uyển Nhi rời khỏi căn tin lại vang lên bên tai nó. Không còn cách nào, nó phải rời tổ ấm của mình lao đầu vào làm việc, mới đây ông nó giao cho nó quản lý mấy cái tập đoàn ở Việt Nam, nó còn chưa đụng vào việc gì, thật tình kiểu làm việc này nó ko quen cũng ko thích, so với việc tô tô vẽ vẽ nó có hứng thú hơn nhiều, nhưng lâm vào hoàn cảnh này, có việc cho nó tiêu sầu giết thời gian là may rồi.Và hậu quả là sáng nay, nó lôi cái bộ mặt gấu trúc tới trường làm hết thảy đồng bào trường Royal giật mình, nhưng đánh đổi lại là sáng nay, báo chí sẽ có thêm vài tin hot, kinh tế sẽ có vài sự thay đổi, và Sài Gòn sẽ có vài chấn động “nhỏ”, mà tất cả đều liên quan đến đôi mắt gấu trúc kia. Sắp tới kỳ thi cuối kỳ, nhưng nó thật ko quan tâm lắm, thật sự những kiến thức ở đây nó đã được học hết rồi, thậm chí những giảng viên ở đây kiến thức còn mù mờ hơn nó, những bài giảng khô khốc toàn lý thuyết suông ko làm cho nó hứng thú, thật thua xa với những giảng viên người Mỹ mà lão đại đã mời về dạy cho nó. Thật sự nó ko hiểu tại sao, ông nó lại muốn nó mỗi ngày tiêu tốn đống thời gian vào cái việc ko ích nước lợi nhà này.

Vào lớp, nó vứt ba lô bên cạnh Thiên Vũ, hôm nay, giờ này anh vẫn chưa tới, một câu hỏi xuất hiện trong đầu “ giờ này mà chưa tới ko lẽ muốn cúp học?”, trong lòng lại nhói lên, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ như ko có chuyện gì, thật sự là với những hoàn cảnh này nó đã tu luyện thành tinh rồi. Cả lớp, ai cũng biết chuyện ở căn tin hôm qua, cái tin Thiên Vũ đã từ hôn nó đã nhanh chóng lan truyền khắp trường còn nhanh hơn dịch bệnh, lại còn có tin, nó bị từ hôn nên đã dùng cách tự tử để níu kéo Thiên Vũ khi thấy Khắc Thiên hốt hoảng bế nó chạy ra khỏi căn tin, lại còn có tin Thiên Vũ sẽ nhận lời làm đám cưới với Uyển Nhi sau khi thấy anh nắm tay cô ta rời khỏi căn tin,… thật sự là hỗn loạn, và trên đường đến trường, nó đã nghĩ tới một chuyện quan trọng, đó là sẽ dạy cho bọn nhiều chuyện này một bài học để lấy lại danh dự cho atula, đã lâu rồi atula ko xuất chiêu nên cái trường này mới loạn như vậy đó, vậy nên khi bước chân đầu tiên của nó đặt xuống lãnh địa của trường Royal người ta đã thấy một atula tái xuất với đôi mắt gấu trúc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện