Hàn Thiếu Kiệt không dễ chọc đâu, bản thân hắn tính khí không tốt, lại thêm đã quen thói ngang ngược từ nhỏ, nói chuyện chưa từng cân nhắc đến cảm nhận của người khác.
Hắn luôn xem thường họ hàng của mấy gia tộc nhỏ này, bản thân chẳng có thực lực gì, phải dựa vào gia tộc chống lưng, ở trước mặt đại thiếu gia hàng đầu thế này thì thành thành thật thật, chỉ biết ra oai với người có thân phận không bằng mình.
“Trần Tử Hiên, hôm nay cậu phụ trách trật tự hội trường của hiệp hội thương gia Trần gia các người phải không? Tôi với ông già nhà cậu, bác cả, anh cả cậu đã ngồi ở dưới tầng lâu như vậy, hội nghị sắp bắt đầu rồi mà hội trường vẫn lộn xộn thế, năng lực làm việc của cậu không tốt lắm mà, chuyện bé tí này mà cũng không làm tốt, thật không biết nhà họ Trần nuôi cậu có tác dụng gì.”
“Hàn đại thiếu gia, anh nghe tôi giải thích.” Trần Tử Hiên sợ Hàn Thiếu Kiệt nhất, cậu ta biết người này là một con chó điên.
Hàn Thiếu Kiệt có chiều cao một mét tám mươi lăm, mặc một bộ âu phục hàng hiệu, cường tráng hơn hắn ta không ít, chỉ hơi thở đã gắt gao nghiền ép hắn ta.
“Là tên điên này, hội trường hôm nay vốn không có chỗ ngồi của anh ta, anh ta cứ muốn ngồi vào vị trí của anh Phong.” Trần Tử Hiên chỉ Vương Hi nói.
“Hử?” Hàn Thiếu Kiệt ngạc nhiên nhìn thoáng qua Vương Hi.
Lúc này Vương Hi đang tràn đầy đắc ý ngồi vào chỗ của Trần Tử Phong, hôm nay anh mặc thoải mái, một chiếc áo cộc tay bình thường, một chiếc quần ngắn, một đôi dép xỏ ngón, trên mặt đeo chiếc kính râm mắt tròn, nhìn giống thầy bói.
Hàn Thiếu Kiệt thích sự ngạo mạn của Vương Hi, nhân vật thế này mới có tư cách nuốt sống hắn. Bằng không truyền ra bên ngoài, Hàn Thiếu Kiệt hắn bị một người bình thường ăn sạch, mặt mũi của hắn cũng không dễ nhìn lắm.
Lời nói của Trần Tử Hiên khiến hắn càng thêm tức giận, không phải đã nói với nhà họ Trần sắp xếp cho Vương Hi bàn VIP rồi sao? Đồ ngu này sao còn chưa sắp xếp chỗ ngồi cho Vương Hi? Là nhà họ Trần không nể mặt Hàn Thiếu Kiệt hắn?
Hàn Lâm Nhi cũng sợ cho thiên hạ không loạn, cô ta thích loại hài kịch này, mỉm cười vặn xoắn tóc mai, cô ta cười nói với phó thị trưởng: “Đoán chừng con cháu nhà họ Trần làm việc không ra gì, khiến bạn của em trai tôi phải chịu uất ức. Chúng ta ngồi xuống trước đi, chuyện như thế này bọn họ có thể giải quyết xong ngay.”
Phó thị trưởng chau mày, ấn tượng không tốt về trật tự hiệp hội thương gia lần này.
“Làm kiểu gì vậy? Đang tốt đẹp sao lại loạn lên thế? Cháu nhất định phải xử lý chuyện này cho tốt.” Sắc mặt bác cả nhà họ Trần dần dần xanh lại, nói nhỏ với Trần Tử Phong.
“Vâng.” Sắc mặt Trần Tử Phong cũng không dễ nhìn.
Các nhân vật lớn sôi nổi ngồi vào bàn chủ tịch, đám người ở sảnh nhỏ cũng ngồi ngay ngắn nhưng đều lén lút nhìn Vương Hi và Trần Tử Hiên bên này.
Hội trường chỉ còn lại Hàn Thiếu Kiệt, Trần Tử Phong và Trần Tử Hiên đứng, Vương Hi vẫn ngồi ở vị trí của Trần Tử Phong.
Hàn Lâm Nhi bưng chén nước trà đã rót trước mặt lên khẽ uống một ngụm, ánh mắt nhìn Vương Hi tràn đầy suy nghĩ.
“Anh Phong, thằng nhóc này là con rể của nhà họ Diệp, thiếu gia bị vứt bỏ của nhà họ Vương ở thủ đô.” Hội trường dần dần trở nên yên tĩnh, Trần Tử Hiên bị mọi người nhìn chăm chú, trong lòng dần cảm thấy không yên.
Hắn ta ghé vào bên tai Trần Tử Phong nói nhỏ một câu.
“Sao lại là cậu ta?” Trần Tử Phong cau mày.
Trước giờ anh ta chưa từng gặp Vương Hi, nhưng chuyện liên quan đến Vương Hi, anh ta cũng đã nghe qua, anh ta là thiếu gia chủ của nhà họ Trần, tự biết thân phận, trước giờ chưa từng trêu chọc vào Vương Hi như đám con cháu nhà họ Trần này.
“Là em có một người bạn tên Tần Thư Hào, lăn lộn ở ngước ngoài không được tốt lắm, muốn trở về thành phố Minh Hải của chúng ta làm ăn. Cậu ta hâm mộ hiệp hội thương gia Trần gia của chúng ta, muốn tham gia hiệp hội thương gia của chúng ta lấy chút may mắn, đăng lên nhóm bạn bè để đánh bóng hình ảnh, em liền bỏ vị trí của Vương Hi đi, không ngờ lại gây ra chuyện này. Anh cả, trước đây chúng ta từng làm nhục hắn, hắn chưa từng nói gì, ai biết được hôm nay hắn phát điên cái gì, thế mà lại bắt đầu tranh cãi với chúng ta. Nhưng anh yên tâm, đây là chuyện nhỏ, em xử lý ngay đây, em đuổi hắn đi.” Trần Tử Hiên nhỏ giọng nói.
“Vương Hi, mắt của cậu ta không phải không nhìn thấy nữa sao?” Trần Tử Phong nói
“Đúng vậy, vì xem thường hắn là một tên vô dụng, ai biết hôm nay hắn lại cứng rắn như vậy.” Trần Tử Hiên nói.
Ngay lúc Trần Tử Phong nhíu đầu lông mày đánh giá Vương Hi, Vương Hi tuy không nghe rõ hai người thì thầm, nhưng đại khái đã đoán ra được hai người nói cái gì.
Anh cười cười, tháo kính râm xuống khỏi gương mặt, chớp chớp đôi mắt đầy thần thái, dùng áo nhẹ lau chùi mắt kính.
“Người anh em, sao anh đi dâu cũng đeo kính râm thế, thật kiêu ngạo, là do mắt anh có vấn đề hay cố tình như vậy?” Hàn Thiếu Kiệt tò mò.
“Mắt không tốt, không thích ánh sáng mạnh.” Vương Hi khẽ cười nói.
“Ồ…” Hàn Thiếu Kiệt không hiểu nguyên do.
“Đã