Nếu như không phải hiệp hội thương gia hôm nay có nhân vật phía chính phủ ở đây, Trần Tử Phong chắc chắn tát cho Trần Tử Hiên một cái lộn nhào. Rất nhiều người cho rằng cho dù mắt của Vương Hi khỏi rồi cũng vô dụng, anh đã thất thế ở thủ đô rồi, cho nên không coi Vương Hi ra gì. Nhưng Trần Tử Phong nhìn hiểu được ánh mắt của Vương Hi, đôi mắt của anh vừa nãy rất sáng sủa, tràn đầy thần thái, ánh mắt của anh tuyệt đối không chỉ báo cho mọi người tin đôi mắt đã nhìn được, mà là thù hận và dã tâm.
Vương Hi có thể làm loạn hiệp hội thương gia với thân phận người mù, đùa giỡn Trần Tử Hiên đến mức xoay vòng vòng, một khi mọi người biết mắt anh đã chữa khỏi rồi, sẽ bắt đầu tiếp tục giúp đỡ anh, anh tuyệt đối là một con sói ngoan độc vùng dậy lần nữa.
Trần Tử Hiên đã đắc tội với Vương Hi, khiến cho Trần Tử Phong cảm thấy hết sức phiền lòng, nhưng cho dù quá mệt, hiệp hội thương gia này đã làm đến bước này rồi, vẫn nên kiên trì tiếp.
Nhìn thoáng qua Trần Tử Hiên sau khi lui khỏi bàn chủ tịch, Trần Tử Phong chỉnh trang lại một chút sắc mặt khó coi. gắng sức lộ ra nụ cười, nhỏ giọng nói với Vương Hi đang ngồi ở vị trí của của anh ta: “Hi thiếu gia, thằng em đó của tôi không hiểu chuyện, nhưng mà không phải thực sự thân thích gì lắm, là họ hàng bên phía ông lão nhà tôi, trong nhà họ Trần chúng tôi nó chỉ là nhân vật có cũng được không có cũng chẳng sao, cậu yên tâm, chờ hiệp hội thương gia kết thúc tôi nhất định không để nó được yên lành đâu.”
“Cho dù cậu ta là em trai anh, tôi muốn đối phó với cậu ta, anh có thể giữ lại cậu ta không?” Vương Hi lại đeo chiếc kính râm lên.
Nghe lời nói của Vương Hi, Trần Tử Phong lập tức sợ hãi toàn thân toát mồ hôi.
“Đúng vậy, cho dù Trần Tử Hiên là họ hàng thực sự của anh, tôi muốn động đến cậu ta, anh có thể giữ được cậu ta không?” Hàn Thiếu Kiệt càng thêm thưởng thức sự kiêu ngạo của Vương Hi.
Trần Tử Phong bất mãn nhìn thoáng qua Hàn Thiếu Kiệt, trong lòng nghĩ liên quan gì đến cậu, cậu có năng lực mạnh mẽ như Vương Hi, cậu có thân phận cao như Vương Hi?
“Hi thiếu gia nói chí phải, đừng nói là thằng em trai không hiểu chuyển của tôi đắc tội cậu, cho dù là tôi, cậu muốn đối phó tôi, tôi cũng chỉ có thể chịu trận.” Tiếp theo, Trần Tử Phong gắng gượng lộ ra nụ cười nói: “Chỗ ngồi của cậu ở bản chủ tịch hiệp hội thương gia ngày hôm nay, cậu cũng là nhân vật quan trọng, lát nữa chúng tôi sẽ sắp xếp để cậu phát biểu ý kiến, nhưng nếu cậu muốn ngồi chỗ của tôi cũng được. Nhân vật lớn như cậu ngồi vào chỗ của tôi, cảm giác không có thể diện lắm.”
“Lúc nãy Trần Tử Hiên sắp xếp người không liên quan đến hiệp hội thương gia lần này, anh đã đuổi đi chưa?” Vương Hi nói.
“Ai?” Trần Tử Phong vội vã ngẩng đầu lên.
“Tần Thư Hào.” Vương Hi nói.
Nghe được lời nói của Vương Hi, Trần Tử Phong nhanh chóng cho tìm kiếm chỗ ngồi của Tần Thư Hào, loại nhân vật có thân phận như anh ta không quen biết Tần Thư Hào, vội vã đi về phía sau sảnh nhỏ, tìm Tần Thư Hào có chút phiền phức.
Bởi vì cuộc họp lần này rất chính thức, cho nên lời đối thoại vừa nãy của Trần Tử Hiên và Trần Tử Phong tiếng nói rất nhỏ, ngay cả bọn họ gần Vương Hi và Hàn Thiếu Kiệt nhất cũng không nghe rõ lắm, Diệp Sơn, Trần Lan, Diệp Dục Hàn, Tần Thư Hào mấy người này càng khôg nghe rõ. Bọn họ chỉ nhìn thấy Vương Hi mạnh mẽ ngồi ở chỗ ngồi của Trần Tử Phong, Trần Tử Phong không chấp nhặt với Vương Hi, để Vương Hi ngồi ở vị trí của anh ta, sau đó bảo Trần Tử Hiên đi.
Còn nhìn thấy Hàn Thiếu Kiệt cũng nói gì đó với bọn họ, hình như là bạn bè gì đó, dạy dỗ gì đó kiểu thế.
“Lần này Vương Hi gây họa rồi, dường như nó đắc tội Hàn Thiếu Kiệt và Trần Tử Phong.” Diệp Sơn sắc mặt bất đắc dĩ nói.
“Quả thật là thằng điên, sắp xếp nó ngồi hàng cuối cùng, ngoan ngoãn ngồi đó là được rồi, cứ muốn cái gì mặt mũi, muốn ngồi hàng đầu tiên, hàng đầu tiên đó nó có thể ngồi sao?” Trần Lan tức giận thở hổn hển.
“May mắn là Trần Tử Phong chín chắn chững chạc, hiểu đạo lý, không chấp nhặt với nó, cũng là trường hợp hôm nay quá trang trọng, bằng không nhà họ Trần bọn họ không dễ chọc như thế đâu, chắc chắn sẽ khiến Vương Hi bị bẽ mặt.” Diệp Sơn nói.
“Lần sau tuyệt đối không