“Hàn đại thiếu gia, tên tiểu tử này lại dám lừa mất một trăm triệu của anh, ném hắn ta từ trên đỉnh lầu xuống là còn hời cho hắn rồi. Trước tiên nên đánh cho hắn một trận tơi bời, đánh cho hắn sống không bằng chết, tiếp đó ném hắn từ trên lầu xuống.” Người đàn ông mặt sẹo bước ra lạnh lùng nói.
Người đàn ông mặt sẹo tên Lâm Hổ, là dân xã hội có tiếng của thành phố Minh Hải, dưới trướng có mấy trăm tên tay chân, vẫn luôn làm việc cho Hàn Thiếu Kiệt.
Cho dù là Hàn Thiếu Kiệt, hay là Lâm Hổ, bọn họ đều không phải là thiện nam tín nữ.
“Đầu tiên đánh gãy tay chân của hắn ta, sau đó ném từ trên lầu xuống.” Hàn Thiếu Kiệt trong lòng ngùn ngụt lửa giận, lúc này hắn nhìn Vương Hi một cái thôi cũng đã thấy phiền, nên dứt khoát nhắm chặt mắt lại.
Suốt dọc đường Vương Hi bị bọn chúng đánh không nhẹ, trên mặt có mấy vết bầm, trên người cũng có không ít vết bầm.
Khi Lâm Hổ nháy mắt với mấy tên đàn em, bọn đàn em của hắn lập tức nhấc mấy đồ như thanh thép, dao rựa, chửi thề một câu rồi rảo bước tới chỗ Vương Hi.
Vương Hi lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Đcm nó!” Tên đàn em đầu tiên đi tới trước mặt Vương Hi, nhấc thanh gậy thép lên nhằm người Vương Hi mà đánh.
Vương Hi không nói gì, dùng sức đạp trúng đầu gối của tên đàn em kia, khiến hắn khuỵu xuống, tiếp đó đạp trúng cằm hắn, khiến hắn bay ra ngoài.
Lại có tên đàn em nhấc dao rựa chém về phía Vương Hi, Vương Hi đạp chân một phát liền đạp trúng bụng hắn, khiến tên này bị đạp ra ngoài.
Tiếp đó lại có tên đàn em xông về phía Vương Hi, Vương Hi hai quyền ba cước liền giải quyết mấy tên đó. Nhưng đám tay chân mà Lâm Hổ dẫn đến hôm nay không ít, tổng cộng có mấy chục người. Cho dù Vương Hi có giỏi đánh đấm, nhưng thể lực và tay chân của anh cũng có hạn. Hai quyền xác định địch không nổi bốn tay, nhất là tên béo dưới trướng Lâm Hổ, tên này béo đến kì lạ, ước chừng phải gần hai trăm cân.
Hắn không dùng bất cứ vũ khí nào, lúc Vương Hi vừa mới đánh ngã một tên, tên béo này hét to một tiếng liền dùng thân hình ục ịch của mình đâm về phía Vương Hi, đâm sầm thật mạnh khiến cho Vương Hi bay ra ngoài.
“Đừng có đánh nữa!” Vương Hi đột nhiên hét lớn một tiếng, nhanh chóng chạy về phía bên rìa của sân thượng.
Cả người anh đứng bên rìa của sân thượng, dưới chân là người đi đường nhỏ như kiến và xe cộ như đồ chơi. Lúc này là khoảng hơn tám giờ tối, người xe đông đúc, chính là thời gian bắt đầu của cuộc sống về đêm.
“Hàn đại thiếu gia, tên tiểu tử này muốn tự sát.” Hai mắt Lâm Hổ sáng lên.
“Tôi mong anh ta chết luôn đi.” Hàn Thiếu Kiệt từ từ mở hai mắt, nghiến chặt răng nói.
“Cậu cho rằng tôi chết rồi, sẽ có lợi gì cho các cậu sao?” Vương Hi phát ra tiếng cười khẩy.
“Mày dám lừa tiền của tao, bỡn cợt đứa thông minh như tao đến mức thảm hại thế này, lẽ nào mày không chết còn có tác dụng gì khác à?” Hàn Thiếu Kiệt cười khẩy.
“Cậu thật sự rất thông minh?” Vương Hi cũng cười khẩy.
“Mày đã sắp chết rồi, còn dám đối đầu với tao. Cũng đúng, mắt mày mù, nhưng mồm mày còn lợi hại lắm. Cũng chính vì cái mồm dẻo của mày, lừa được người anh minh như tao. Trừ cái dẻo mồm ra, mày cũng chẳng có ưu điểm gì khác.” Hàn Thiếu Kiệt cười, sắc mặt trắng bệch.
“Ha ha.” Vương Hi phát ra tiếng cười lạnh lùng, nhìn thấy khoảng sâu hun hút phía dưới chân, nhảy nhẹ một phát, ngồi lên trên bờ tường của sân thượng.
“Mẹ kiếp!” Lâm Hổ bị động tác này của Vương Hi làm cho kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Động tác vừa rồi của Vương Hi rất nguy hiểm, nếu như không cẩn thận, rất có thể rơi xuống tan xương nát thịt.
Vương Hi chầm chậm đốt một điếu thuốc, ngẩn người nhìn khoảng sáng dưới chân.
“Hàn đại thiếu gia, cậu thực sự rất thông minh, bởi vì cậu biết hợp tác với tôi. Nhưng trong mắt tôi cậu vẫn rất ngu xuẩn, mặc dù tôi và cậu hợp tác, có rất nhiều chỗ có thể làm cậu xiêu lòng, nhưng cậu nên tìm hiểu rõ ngọn ngành của tôi trước, thăm dò rõ ràng lai lịch của tôi. Nói thật, tôi chính là đang chơi cậu, nhưng cậu có thể làm gì được tôi?”
“Giết tôi? Xin lỗi, giết người là phạm pháp, cậu giết chết tôi, cậu cũng sẽ ngồi tù. Tôi cũng không sợ chết, bây giờ tôi chân đất không sợ đi dép, có mỗi cái thân tàn, tôi cứ ngồi ở đây, có bản lĩnh cậu đến đẩy tôi xuống.” Vương Hi quay đầu nhìn Hàn Thiếu Kiệt cười.
“Mày cho rằng tao không dám?” Hàn Thiếu Kiệt tức giận, nhổ một bãi nước bọt rồi đi về phía Vương Hi.
“Nhưng nếu cậu giết tôi, cậu chắc sẽ không bao giờ lấy lại được tiền của mình.” Vương Hi nói chầm chậm, tiếp đó hít một hơi thuốc: “Toàn bộ tiền của cậu đã bị tôi chuyển đi rồi, bây giờ tiền trong tay của cậu không quá mười vạn, tìm nhà họ Diệp đòi tiền? Điều đó càng không thể. Nhà họ Diệp trước giờ luôn ghét bỏ tôi, tôi chết đi, bọn họ sẽ không giúp tôi trả một đồng tiền nào. Cậu cho rằng nhà cậu rất có tiền, cậu sẽ vô địch sao? Xin lỗi, nhà họ Diệp có rất nhiều họ hàng là quan chức, nhà họ Diệp mặc dù không nhiều tiền bằng cậu, nhưng cậu cũng không động được vào họ.”
“…” Hàn Thiếu Kiệt dừng bước, hai hàng lông mày cau lại thật chặt.
“Cái gọi là tiền vốn, giải thích chính xác là vốn và tài sản dùng vào đầu tư để sinh lãi, là cách gọi chung mà loài người dùng để sáng tạo ra các tài nguyên kinh tế xã hội như vật chất và tinh thần, của cải. Nói một cách dễ hiểu hơn, vốn chính là tiền trong tay