“Lý Tư Minh thật là quá đáng.” Tần Thư Hào sợ Lý Tư Minh, nói nhỏ bên cạnh Vương Hi.
“Chúng tôi tiếp tục đánh.” Vương Hi cau mày liếc nhìn phần bụng, giơ tay lên nói với trọng tài.
“Anh Vương Hi, hành vi vừa nãy của Lý Tư Minh đã có thể bị phán định là cố tình phạm quy, trực tiếp thua trận đấu. Loại người như hắn nhân phẩm không đoan chính, anh cần gì phải thi với loại người này?” Trọng tài vô cùng khinh miệt đối với hành vi của Lý Tư Minh.
“Bởi vì tôi muốn đánh chết hắn.” Mắt của Vương Hi lập tức đanh lại.
Thấy ánh mắt của Vương Hi đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong lòng Lý Tư Minh có hơi sợ hãi, liền chớp chớp mắt nhìn một lát. Lý Tư Minh nghĩ đến phương pháp cố tình phạm quy lúc nãy cũng coi như không tệ, liền cười cười nói: “Tao cũng muốn xem xem, rốt cục là mày chết hay là tao chết.”
“Vương Hi, đánh chết hắn đi, đừng có dung túng theo cái thói xấu của hắn, trận đấu quyền anh chúng ta đều đã mua bảo hiểm, đánh chết người cũng không phải đền bao nhiêu tiền, xảy ra chuyện tôi gánh chịu.” Hàn Thiếu Kiệt nói với Vương Hi.
“Nếu như cậu thực sự có bản lĩnh, cậu để Vương Hi đánh chết hắn thử xem, tôi thấy cậu gánh không nổi đâu.” Hàn Lâm Nhi ngồi một bên nói cạnh khoé.
“Đồ đàn bà khốn kiếp, ở đây không có chỗ cho chị lên tiếng.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Thật là buồn cười, đường đường một trận đấu quyền anh, tự nhiên lại dùng chân, rốt cục cũng chả phải trận đấu chuyên nghiệp gì, không có gì đáng để xem cả.” Dương Quần tiếp tục ngồi một bên khạc nhổ.
“Trận đấu bắt đầu!”
“Tang” một tiếng, một cô gái đẹp giơ tấm biển đi ngang qua võ đài.
Trận đấu của Vương Hi và Lý Tư Minh lại tiếp tục bắt đầu.
“Lần này tao phải giết chết mày.” Lý Tư Minh nghiến bộ niềng răng, nhìn Vương Hi với bộ mặt cười đểu rả.
“Ha ha.” Vương Hi cười khẩy.
Hai người đang nói chuyện thì ánh mắt của Lý Tư Minh đột nhiên thay đổi, hắn vung chân lên đá về phía Vương Hi.
Vương Hi nhanh chóng nhảy về phía sau một bước.
Lý Tư Minh lại dùng chân nhằm đầu của Vương Hi mà đạp.
Vương Hi chỉ dùng nắm đấm đỡ chân của Lý Tư Minh, anh đang vô cùng chịu thiệt. Đối mặt với cú đá chân này của Lý Tư Minh, Vương Hi cũng không có cách nào đổ người ra sau và lùi nhanh về phía sau để tránh, anh vội né mình sang một bên. Anh vừa mới tránh cú đá của Lý Tư Minh xong thì hắn lại bồi thêm một phát bài quyền giáng mạnh về phía đầu Vương Hi.
Cơ thể Vương Hi nhanh chóng ngồi thụp xuống, Lý Tư Minh thấy anh lại tránh được cú đấm của mình thì gầm lớn lên một tiếng rồi dùng đầu gối đập một phát về phía đầu anh.
Vương Hi vội vàng đưa hai tay bảo vệ phía trước.
“Binh” một tiếng, đầu gối của Lý Tư Minh va mạnh vào cánh tay của Vương Hi, dưới chân Vương Hi đứng không vững, “phụp” một tiếng ngồi xuống nền đất.”
“Cho dù là tán thủ thì cũng không có kiểu dùng đầu gối như thế này chứ? Tao phải phán mày thua trận đấu!” Viên trọng tài nhìn thấy hành vi của Lý Tư Minh liền nổi giận, nhanh chân đi về phía hắn.
“Thiếu Kiệt, ngăn trọng tài lại cho tôi.” Vương Hi vội nói với Hàn Thiếu Kiệt.
Nghe thấy Vương Hi nói, Hàn Thiếu Kiệt lập tức bò lên trên sàn đấu, đưa tay ra túm lấy gấu quần của trọng tài: “Cái tên già này, mời ông đến là để ra vẻ thế thôi, chứ không kêu ông làm chủ của chúng tôi. Trận đấu này chơi như thế nào, là do chúng tôi quyết, mẹ kiếp ông đừng có lo chuyện bao đồng.”
Chính vào lúc Hàn Thiếu Kiệt túm lấy gấu quần trọng tài, bên phía Lý Tư Minh lại tiếp tục tấn công Vương Hi. Bởi vì Vương Hi nói chuyện với Hàn Thiếu Kiệt bị phân tâm, nên Lý Tư Minh đã đá vào vai Vương Hi với một cú đá dữ dội.
Không ít khán giả đã phải thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Lý Tư Minh là vận động viên chuyên nghiệp, tuy không phải đối thủ của Vương Hi, nhưng nền tảng không hề yếu. Một phát đá của hắn cho dù là một võ sĩ cường tráng 100kg cũng không đỡ nổi, đạp vào mặt có thể hạ gục một gã đô con ngay tại trận. Sau khi Vương Hi bị Lý Tư Minh đạp trúng một phát, phần khớp vai phát ra một tiếng “rắc”. Để giảm bớt chấn thương, Vương Hi cố tình trượt về phía sau thật mạnh, và anh va rầm vào dây thừng bao quanh võ đài.
“Một kẻ làm ăn buôn bán cũng muốn kiếm bát cơm từ quyền anh. Hôm nay phải lấy cái mạng mày, để xem mày còn huyênh hoang thế nào ở thành phố Minh Hải này!” Lý Tư Minh vừa nếm được vị ngọt thì đã trở nên kiêu căng, xông lại dùng chân đạp Vương Hi.
Đây đã không phải là trận đấu quyền anh gì nữa, mà là trận đấu kết hợp giữa MMA và quyền anh rồi.
Lúc này, Vương Hi đã bị Lý Tư Minh đánh đến mức đầy cả một bụng tức, nhưng anh vẫn kìm nén lại ở trong lòng. Lúc Lý Tư Minh đạp về phía anh,