Một tiếng “tang” vang lên kết thúc trận đấu hiệp thứ ba.
“Tư Minh, con không sao chứ!?” Bố của Lý Tư Minh mặt mày biến sắc, vội vàng dẫn theo đám võ sĩ dưới trướng quây lấy Lý Tư Minh.
“Vương Hi, được lắm.” Hàn Thiếu Kiệt lập tức cùng đám người Diệp Hằng trèo lên võ đài, ôm chặt lấy Vương Hi.
Lúc này mặt mày Vương Hi đã đầy mồ hôi, yên lặng nhìn xuống phía dưới võ đài.
Cú đấm này Vương Hi đánh Lý Tư Minh không hề nhẹ, sau khi Lý Tư Minh bay ngửa ra khỏi võ đài lại cũng ngã khá nặng.
Khi nhiều người vây quanh Lý Tư Minh và ân cần hỏi thăm thương tích của Lý Tư Minh thì hắn bất ngờ đẩy đám đông quanh mình ra, đứng dậy với khuôn mặt đầy máu tươi.
“Theo quy tắc trong quyền anh, bị đánh ngã ba lần mới tính là thua, quyền anh cũng không có quy định tính thua khi bị đánh rớt khỏi võ đài, bố mày chưa thua, bố mày vẫn có thể đánh tiếp!” Lý Tư Minh với đôi mắt đầy căm phẫn, nhìn Vương Hi một cách hung tợn nói.
“Mẹ kiếp, thằng ranh này lại giỏi chịu đòn thế cơ!” Hàn Thiếu Kiệt liếc nhìn bộ dạng của Lý Tư Minh, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Trước đây hắn cũng đã từng đánh nhau một lần với Vương Hi, bị Vương Hi đánh trúng vài cú đã đau đến mức không bò dậy được, vậy mà lần này hắn nhận ra rằng Vương Hi đã thực sự ra đòn với Lý Tư Minh rồi, không ngờ Lý Tư Minh bị đánh thê thảm như thế này rồi mà vẫn còn đứng dậy được.
“…” Lúc này Tần Lôi đang nhìn dữ liệu trên chiếc bảng lớn trong tay mà phẫn nộ, tưởng rằng lần này hắn lại vì Vương Hi mà thua thêm mấy triệu. Ai ngờ Lý Tư Minh đột nhiên đứng dậy, hắn chợt thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải chứ? Bị đánh thành như thế này rồi mà vẫn còn đứng dậy được? Những người luyện quyền kích đều trâu như thế này sao?” Phó Vũ Hiên cũng trợn tròn đôi mắt.
“…” Dương Quần chỉ chớp mắt mấy cái, có chút băn khoăn không biết phải nói gì.
“Trận đấu này thú vị đấy, tôi thích.” Khuôn mặt của Khưu Vũ lộ ra nụ cười đểu.
Vương Hi nhìn thấy ánh mắt của Lý Tư Minh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Anh không nghĩ rằng Lý Tư Minh lại chịu đòn giỏi thế.
Sớm biết Lý Tư Minh chịu đòn giỏi như vậy, lúc nãy anh đã không nhường hắn rồi. Anh bị Lý Tư Minh đạp mấy phát mình mẩy cũng hơi đau.
“Vậy thì tiếp tục đánh đi.” Một nụ cười kỳ lạ dần dần xuất hiện trên gương mặt của Vương Hi.
Lý Tư Minh súc miệng rồi nhổ ra một ngụm máu lớn, hắn thay niềng răng mới rồi xuất hiện trở lại trên võ đài thi đấu.
“Trận thi chính thức bắt đầu.” Viên trọng tài dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh.
“Vương Hi, tao muốn cái mạng của mày.” Khi trận đấu chính thức bắt đầu, Lý Tư Minh phát ra một tiếng gầm lớn rồi nhằm hướng Vương Hi xông tới.
Vương Hi nhanh chóng lùi lại phía sau, vừa lùi vừa nhìn chằm chằm Lý Tư Minh. Những cú đấm của Lý Tư Minh lúc này đã không theo lề lối nào nữa. Hắn bị sự giận dữ làm cho mụ mị đầu óc, giáng một cú đấm thật mạnh về phía Vương Hi. Vương Hi đang lùi về phía sau, vừa hay tránh được cú đấm của hắn. Hắn lại vung tiếp một cú đấm khác về phía anh, Vương Hi tiếp tục lùi về sau, một lần nữa tránh được cú đấm của hắn.
Khi Lý Tư Minh vung tiếp một cú đấm lần thứ ba, Vương Hi đột nhiên tiến lên một bước, vặn nhẹ eo rồi tung một cú móc thật mạnh từ dưới cằm của Lý Tư Minh.
Cú đấm này nhìn thì tưởng là cực nhẹ, nhưng thực ra lực vô cùng mạnh, như một viên đạn nhỏ bé đâm xuyên qua tấm gỗ, kêu “binh” một tiếng, Lý Tư Minh bị trúng cú móc cằm nặng nề của Vương Hi, người quay vòng rồi bay ra ngoài.
“Rầm” một tiếng, Lý Tư Minh sau đó bị rớt mạnh xuống đất.
Vừa chạm đất, hắn lại lập tức bóp cằm vặn vẹo một cách đau đớn, ánh mắt của viên trọng tài chợt thay đổi, lập tức ngồi xuống bên cạnh Lý Tư Minh, vừa xem xét thương tích của Lý Tư Minh, vừa tiến hành đếm ngược.
“Dám đánh tao thê thảm như thế này, hôm nay nếu như không băm vằm mày ra, tên Lý Tư Minh của tao sẽ viết ngược lại luôn…” Lý Tư Minh phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, dùng nắm tay chống xuống sàn đứng dậy.
“Thế này mà vẫn đứng được dậy sao!?” Vương Hi trợn tròn mắt.
“Bố mày là