“Có thể là do dạo này hơi mệt nên tao cũng không có tâm trạng để dạy dỗ người khác nữa, còn mày thì cứ luôn đuổi theo đòi đánh, vậy thì đừng có trách tao.”
Vương Hi bước đến trước mặt Lý Tư Minh, Lý Tư Minh mới nhấc tay lên đòi đánh anh, anh đã tung một cú móc trúng xương sườn của Lý Tư Minh, rồi cú thứ hai, thứ ba, thứ tư quất mạnh lên mặt hắn.
“Rầm” một tiếng, Lý Tư Minh nặng nề đổ xuống sàn, lần này không còn đứng lên được nữa.
“Không đánh nữa, cho dù hắn vẫn còn có thể đứng lên thì tôi cũng không đánh nữa. Trong mắt hắn căn bản không coi quy tắc của trận đấu ra gì, hắn không thích hợp đánh quyền.” Vương Hi cởi găng tay ra, anh bị Lý Tư Minh làm cho vô cùng mệt mỏi.
Từ ngày hôm đó, công ty W-1 của Vương Hi chính thức thành lập. Tần Thư Hào nhanh chóng công bố dữ liệu các võ sĩ trên màn hình W-1.
Từ nay về sau, trận đấu W-1 áp dụng cơ chế đánh giá cấp độ và nâng hạng. Thành tích của toàn bộ các võ sĩ đều từ cấp B xếp đến S. Vì sự thể hiện xuất sắc nên Vương Hi được tính cấp S, Tần Thư Hào tự mình quyết định đánh giá biểu hiện của Lý Tư Minh ở cấp độ D.
Cấp độ thấp nhất của W-1 là B-. Trong mắt Tần Thư Hào, hắn đã không còn tư cách để tham gia trận đấu W-1 nữa rồi.
Sau khi Vương Hi tắm xong liền thay bộ vest tham gia cuộc phỏng vấn của phóng viên.
Giữa anh và Lý Tư Minh đã có một trận đấu hết sức ngột ngạt, nhưng bởi vì anh cố tình nhường Lý Tư Minh, đã kéo trận đấu miễn cưỡng đến tận hiệp bốn, khiến cho nhiều khán giả có thể hiểu rõ trận đấu quyền anh là như thế nào, để mọi người có thể nhận ra được anh là một cao thủ đích thực, và cũng cho mọi người biết được rằng hoá ra trong khi đấu quyền anh cũng có thể giở trò được.
Thông qua trận đấu lần này, sự hứng thú của mọi người đối với quyền anh lại càng sâu đậm hơn trước, anh cũng vì vậy đã thu hoạch thêm được một làn sóng lớn người hâm mộ.
Cứ thế bận rộn đến tận khi trời tối, anh mới về nhà.
Sau khi về đến nhà, anh nghe thấy trong phòng của Diệp Khinh Tuyết hình như có tiếng ho vọng ra, liền đẩy cửa phòng Diệp Khinh Tuyết ra, anh nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết với khuôn mặt nhợt nhạt đang ngồi trước bàn viết lách cái gì đó.
“Em bị ốm rồi à?” Vương Hi khẽ cau mày hỏi.
“Hôm nay tôi cảm thấy không khoẻ lắm, mẹ kêu tôi về nhà nghỉ trước, có điều không sao đâu, tôi nghỉ ngơi một đêm là ổn thôi.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Đã ốm đến mức này rồi mà còn bảo không sao, em đã đi bệnh viện khám chưa?” Vương Hi hỏi.
“Thực sự không sao mà.” Diệp Khinh Tuyết khẽ lắc đầu.
“Anh đưa em đến bệnh viện.” Vương Hi sải bước dài về phía Diệp Khinh Tuyết, nhấc tay cô lên định đưa cô đi.
“Tôi thực sự không sao mà.” Diệp Khinh Tuyết cố gắng giãy giụa.
Vương Hi không thích dài dòng, ba năm anh mất đi ánh sáng, không có mấy người quan tâm đến anh, Diệp Khinh Tuyết chưa từng quan tâm anh, nhưng cũng chưa từng tìm anh đòi ly hôn, chỉ âm thầm bên cạnh anh. Cô gái này không hiểu cách thể hiện tình cảm, thấy tâm trạng anh không tốt liền luôn biết ý tránh anh ra. Anh bị rất nhiều người sỉ nhục, thực ra những gì cô phải chịu đựng còn nhiều hơn cả anh. Cho dù trước đây cô thực sự đã làm rất nhiều chuyện không hay, nhưng dù sao cũng là vợ của anh, anh phải luôn đối xử tốt với cô.
Vương Hi không quan tâm đến sự chống cự của Diệp Khinh Tuyết, cứ thế bế luôn cơ thể mảnh khảnh của cô lên, định cứ thế ôm cô đến bệnh viện.
“Tôi chỉ là đến tháng thôi, thực sự không sao mà.” Diệp Khinh Tuyết đỏ bừng mặt, nói nhỏ với Vương Hi.
“Em đến tháng à?” Vương Hi ngạc nhiên nhìn cô.
“Ừ.” Gương mặt thanh tú của Diệp Khinh Tuyết đỏ lựng, đưa mắt nhìn xuống.
Đến tận lúc này, Vương Hi mới cảm giác được Diệp Khinh Tuyết cũng hơi nặng. Cô gái này trông ra thì có vẻ rất gầy, nhưng bế lên lại cảm giác cơ thể toàn là thịt mềm mềm.
Phòng ngủ được chiếu sáng bởi ánh đèn lờ mờ, cơ thể của Diệp Khinh Tuyết toả ra một mùi hương nhàn nhạt, Vương Hi nhìn hàng mi dài