“Doãn Tâm, Tần Thư Hào- thủ hạ đắc lực của tôi chạy mất rồi, thời gian này anh phải giúp tôi.” Vương Hi nói với Doãn Tâm.
“Không thành vấn đề.” Doãn Tâm đồng ý mà không hề do dự.
Cung thể thao thành phố Minh Hải, Vương Hi thuê lại đấu trường W-1, anh triệu tập phóng viên tới mở một cuộc họp báo.
“Trận đấu tiếp theo, tôi sẽ tổ chức vào mười ngày sau, ngoài phí ra thi đấu cho mỗi vị quyền thủ tham gia, tôi sẽ đưa ra khoản tiền thưởng mười triệu.” Vương Hi một thân đồ vest gọn gàng, nói với những ống kính trước mặt.
Nghe được lời Vương Hi nói, ánh mắt của nhóm phóng viên lập tức mở to.
“Vương Hi tiên sinh, một ông chủ trong ngành nói, anh là đang bù tiền để lấy danh tiếng, là như vậy sao?” “Vương Hi tiên sinh, xin hỏi thông qua việc tổ chức một trận đấu quyền anh, thu nhập tương ứng của anh là bao nhiêu?”
“Vương Hi tiên sinh, xin hỏi những quyền quán ngoài thành phố Minh Hải có thể tham gia không?”
“Đều có thể tham gia, không chỉ quyền quán trong thành phố Minh Hải có thể tham gia thi đấu, quyền quán của những thành phố khác cũng có thể tham gia, tôi hoan nghênh quyền quán trên toàn quốc.” Vương Hi tiếp tục: “Tôi chỉ có một một vài yêu cầu, người tham gia cuộc thi bắt buộc phải được giới thiệu bởi một quyền quán đủ tư chất, như thế nào gọi là tư chất, là quyền quán có vốn đăng ký trên mười triệu. Hơn nữa lần thi đấu này, tôi sẽ làm lớn hơn so với lần trước, vẫn là ba mươi hai vị quyền thủ tham gia, chia thành mười sáu trận đấu, thời gian sẽ mất trên bảy tiếng, nhưng địa điểm tôi sẽ bố trí tại sân vận động trong thành phố, có thể chứa ba mươi ngàn khán giả đến theo dõi trận đấu.”
“Vương Hi tiên sinh, trước mắt quyền anh là môn thể thao ít được quan tâm trong nước, anh thật sự có tự tin cuộc thi sẽ có ba mươi ngàn khán giả tới xem sao?”
Lúc Vương Hi đứng dậy chuẩn bị rời đi, có phóng viên lập tức truy hỏi anh.
Vẻ mặt Vương Hi lạnh tanh, bên cạnh là Hàn Thiếu Kiệt, Lâm Hổ, Thẩm Giai Dao, Doãn Tâm, Diệp Hằng cùng một nhóm lớn trợ lý, sau khi rời khỏi cung thể thao, bèn bước lên một chiếc Mercedes-Benz S xa hoa.
“Cho dù trận đấu tiếp theo anh có thể tìm được ba mươi ngàn khán giả, một tấm vé bán ra tám mươi tệ, cũng chỉ thu được hai trăm ngàn mà thôi, căn bản không thể kiếm lại số tiền mà chúng ta đã đầu tư vào, vả lại anh còn phải trả mười triệu tiền thưởng, căn bản chính là dùng tiền để mua danh tiếng.”
Công ty W-1, Hàn Thiếu Kiệt ngồi trong phòng họp khinh khỉnh nói.
Lúc này hắn ta càng ngày càng không có niềm tin với Vương Hi nữa, hắn tưởng rằng Vương Hi đang hấp hối giãy chết, để vật lộn quyết tử một trận chiến cuối cùng. Vương Hi lần này có lẽ là đặt cược toàn bộ, cược tất cả mọi thứ của bọn họ, cược tương lai của Vương Hi và nhà họ Hàn.
“Tôi có thể lấy lại khoản đầu tư của cậu trong một lần này, cậu tin không?” Vương Hi cười nói.
“Tôi không tin.” Đôi mắt Hàn Thiếu Kiệt nhìn đi chỗ khác.
“Hai chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, tôi sẽ không lỗ vốn nữa, cậu chỉ cần lặng lẽ đứng một bên nhìn là được.” Vương Hi nói.
“Ngay cả khi tôi muốn tức giận cũng không thể tức nổi, giết anh cũng để làm gì? Anh làm đi, tôi đợi anh giúp tôi phát tài.” Hàn Thiếu Kiệt đáp.
Hắn ta gần đây cũng cực kỳ tiều tuỵ, so với trước đây đã gầy đi rất nhiều.
“Vậy thì thế này đi, tài khoản cộng đồng mà công ty dùng để tuyên truyền về cuộc thi trước đó, toàn bộ đều đưa cho Doãn Tâm, lôi kéo ba mươi ngàn người đến xem trận thi đấu lần này, Doãn Tâm, toàn bộ việc này giao lại cho anh.” Vương Hi nói.
“Không vấn đề gì.” Doãn Tâm mỉm cười đáp.
“Giai Dao, cô tiếp tục với sự nghiệp của mình, vụ làm ăn này không cần cô lo.” Vương Hi nói.
“Tôi xém chút thì quên mất, anh còn đang làm dự án thành phố ẩm thực.” Hàn Thiếu Kiệt bày ra biểu cảm không còn gì để nói.
Vương Hi hiện giờ ngay cả thị trường quyền anh còn quản lý chưa tốt, đã gặp phải tình cảnh nợ nần ngập đầu, Hàn Thiếu Kiệt thật sự không tin anh còn có thể xử lý được công việc về thực phẩm bên kia.
Mấy người đều không nói chuyện nữa, ngẩn ngơ một hồi liền tự mình đi giải quyết công việc của bản thân. Thẩm Giai Dao vẫn chưa đi, phòng họp chỉ còn mình cô và Vương Hi.
“Cô còn có chuyện gì à?” Vương Hi nhìn ra được dường như Thẩm Giai Dao có điều muốn nói.
“Anh rể, em cảm thấy rất mệt, sắp trụ không nổi nữa rồi.” Thẩm Giai Dao đáng thương nhìn Vương Hi, ngồi xuống trước mặt anh, chu môi nói.
“Tôi một lúc làm ba mối kinh doanh còn không tủi thân, cô làm cái gì mà kêu tủi thân? Tôi ngoài việc phải điều hành thị trường quyền anh, còn phải quản tập đoàn Giai Mỹ của cô, việc kinh doanh của nhà họ Diệp, tôi còn phải luôn chú ý đến cổ phiếu, luyện quyền và lên võ đài để chiến đấu như một quyền thủ. Công ty của cô có tôi và Doãn Tâm giúp, cô còn mệt à?” Vương Hi giận dữ nói.
“Để làm tốt dự án thành phố ẩm thực Giai Mỹ, mấy ngày nay mỗi ngày em đều đích thân chạy tới hiện trường. Trong nhà em mặc dù bán gia vị, không có bao nhiêu tiền, nhưng em cũng làm qua những công việc vất vả. Anh nhìn em đi, vài ngày liên tiếp chạy tới công trường, người đều cháy đen cả rồi.” Thẩm Giai Dao mếu máo, nhìn Vương Hi một cách đáng thương.
“Đúng là đen đi rồi.” Vương Hi cười.
Cô ta không nói Vương Hi còn không chú ý tới, mấy ngày nay Thẩm Giai Dao đen đi không ít, da cô vốn trắng nõn nà, lúc này lại giống như được phủ lên một tầng bóng râm.
“Còn nữa, anh nhìn chân của em mà xem, đều bị ma sát tới phồng rộp lên rồi.” Thẩm Giai Dao cởi xuống giày bệt, vắt một chân lên chân của Vương Hi.
“Cô là con gái, làm sao có thể tùy tiện để chân lên chân của người khác, nhanh chóng bỏ xuống.” Vương Hi lập tức cau mày và dời mắt sang một bên.
Chân của Thẩm Giai Dao có chút ấm áp, rất mềm, chân của cô cũng rất nhỏ, mượt mà xinh xắn.
Mặc dù Vương Hi đã kết hôn, nhưng đến giờ còn chưa được nếm trải sự ngọt ngào của phụ nữ, anh đã là một chàng trai trẻ tràn đầy sức sống, Thẩm Giai Dao căn bản không biết rằng, điều này đối với anh mà nói là một hành động quyến rũ.
“Anh rể, em thật sự rất mệt, anh nhìn xem chân của em, thật sự bị ma sát tới phồng rộp rồi, rất đau. Em đột nhiên không muốn kiếm tiền nữa, cảm thấy vẫn là cuộc sống sung sướng tự tại trước