“Đã bán ra năm mươi hai quyền quán có trong tay rồi.” Vương Hi cười.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, thông qua hai trận đấu trước, anh đã làm cho độ nóng của trận đấu W-1 tăng lên, trận đấu lần này, anh lại đưa ra mười triệu tiền thưởng, để rất nhiều ông lớn nhìn thấy lợi ích. Trước kia anh tích trữ một lượng lớn quyền quán, chẳng phải là thông qua độ nóng của trận thi đấu tăng lên, thu được một ít tiền của học viên mà thôi, mà lợi ích to lớn của trận đấu là thu hút ánh mắt của người có tiền, khiến mấy người có tiền tiến hành rót vốn đầu tư.
Cái gọi là tư bản, chính là trò chơi của mấy người có tiền, giống như đánh trống truyền hoa vậy, lợi ích mà mấy thương nhân này nhìn thấy trước mắt, là có thể thông qua thu mua quyền quán nuôi quyền thủ để kiếm tiền, kiếm tiền phí ra trận thi đấu của anh, tiền thưởng. Lần này anh tổ chức thi đấu, chỉ một trận thi đấu đã đưa ra mười triệu tiền thưởng, mấy người có tiền này nhìn thấy lợi tích có thể tính được, chắc chắn phải tranh thủ thời cơ mua một phần cổ phiếu. Mà cách bọn họ muốn chia sẻ khoản lợi ích này trực tiếp nhất, là trực tiếp mua một quyền quán có sẵn, đăng kí tài chính mười triệu, dùng quyền thủ trong quyền quán thi đấu để kiếm tiền.
Hành động ngay từ đầu của anh gọi là đầu cơ tích trữ, mua hết quyền quán của thành phố Minh Hải, bán mấy quyền quán nhỏ đi với giá cao. Mà trong những người làm kinh doanh này, người khôn khéo sẽ tranh thủ nâng giá thị trường, đợi bọn bọ làm nóng thị trường đấm bốc rồi bán ra quyền quán trong tay với giá cao.
Ví dụ chị hai của Vương Hi, cô ta đã bắt đầu ra tay rồi.
Mà cái gì gọi là đánh trống truyền hoa?
Càng nhiều người nhìn thấy lợi nhuận của thị trường này, bọn họ lại đi người tích trữ đợt hai để mua, ngay lúc nhiệt độ của thị trường quyền anh càng cao, bọn họ lại tiến hành truyền tay cao hơn. Mọi người không ngừng làm nóng thị trường này, không ngừng truyền tay, cho đến cuối cùng thị trường quyền anh bão hòa, không làm nóng đẩy giá lên cao được nữa, mấy quyền quán này dừng lại trong tay người đó. Nếu anh có thể dựa vào mấy quyền quán này kiếm tiền còn tốt, không kiếm được tiền, chỉ có thể tự bỏ tiền túi ra thanh toán cho mọi người.
Làm ăn chính là vậy, kiếm tiền mãi mãi là lựa chọn đầu tiên của người nhìn thấy lợi nhuận, một đợt may mắn cuối cùng không dễ thanh toán.
“Vương Vị Ương chị hai của Vương Hi bỗng đến đây là chuyện gì vậy? Cô ta có tiếng là người đẹp hàng đầu của thủ đô, cô ta đến từ lúc nào? Hai lần trước chúng ta vẫn bù tiền, chỉ kiếm được mấy trăm ngàn, đột nhiên lần này kiếm được hơn một trăm triệu? Còn nữa anh lại chưa thông qua sự đồng ý của tôi, đã len lén bán những quyền quán đó của tôi?”
“Vương Hi, có phải chúng ta lại gom mấy quyền quán trong tay chúng ta lại, có thể bán được càng nhiều? Mẹ nó, trước kia chúng ta mua được kha khá quyền quán, Lý Tư Minh bỗng nhiên dẫn đầu ngăn cản chúng ta, nếu chúng ta có thể mua quyền quán của hắn và những quyền quán khác, không phải càng kiếm được nhiều hơn sao?”
Hàn Thiếu Kiệt bị vụ kinh doanh lớn của Vương Hi làm cho hết sức kinh hãi, đưa ra một đống vấn đề với Vương Hi và Doãn Tâm.
Lâm Hổ cũng bị khoản lớn mà Vương tạo ra được làm cho kinh sợ trợn tròn mắt.
“Chắc hẳn cậu biết siêu thi chứ?” Doãn Tâm nói.
“Siêu thị gì? Siêu thị lại là cái gì?” Hàn Thiếu Kiệt hỏi.
“Lúc tôi mở quán ăn vặt, cạnh nhà tôi không xa có một cái siêu thị, cái siêu thị đó rất nhỏ, hơn nữa nó không phải là duy nhất ở con phố đó, gần đó còn có mấy siêu thị nữa. Nhưng tôi với ông chủ nói chuyện một lát mới phát hiện siêu thị đó có mức bán hàng kinh người. Một siêu thị nhỏ nhìn hết sức không thu hút, một ngày có thể bán được năm ngàn đến hơn mười ngàn tệ tiền hàng hóa, hơn nữa việc kinh doanh của ông ấy không nhiều, một ngày chỉ có bốn đến năm đơn, có một đơn mới bán cây kẹo mút năm phân tiền, có đơn bảy tám mươi tệ. Xem ra rất không hấp hẫn, nhưng buôn bán nhiều rồi có thể mang đến rất nhiều lợi ích.” Doãn Tâm nói.
“Ý của anh là bây giờ bọn họ buôn bán trận đấu, giống như cái siêu thị kia?” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Bây giờ tôi đang gom một khoản cổ phiếu lớn, lúc mua của người ta là đồng giá một tệ, bây giờ đã tăng lên ba tệ, đại khái đã mua mấy trăm triệu cổ phiếu rồi.” Vương Hi cười cười giơ mở điện thoại ra.
“Trời ơi!” Hàn Thiếu Kiệt bắt đầu hét lớn.
Thấy Hàn Thiếu Kiệt kinh hãi hô to, Vương Hi và Doãn Tâm thoáng nhìn nhau cười cười, đều đang cười Hàn Thiếu Kiệt không có kiến thức.
Thật không hiểu mấy năm này hắn học được cái gì ở nhà họ Hàn.
“Ở bên chúng tôi, mấy thứ này chỉ là đầu tư nhỏ, cổ phiếu mới là đầu tư lớn. Tôi vẫn luôn hâm nóng, chính là công ty đồ dùng quyền anh phía nam kia. Tối mai, trừ trận đấu của tôi và Phàm Gian, còn có quyền thủ hạng nhất trong nước Tô Mộ Vũ đấu tranh đai vàng ở nước ngoài. Chỉ cần Tô Mộ Vũ thắng, tôi tin ngày mai tất cả cổ phiếu đồ dùng quyền anh sẽ tăng giá, ít nhất sẽ tăng trên mười lần. Chỉ cần cậu ta thắng, tất cả việc kinh doanh của chúng ta sẽ vì vậy mà sống lại.” Vương Hi nói.
“Nếu cậu ta