"Nhược Khê ,Nhược khê" công chúa tỉnh lại đi, đừng làm nô tỳ sợ.
Nhược Khê mở choàng mắt ra,cô nhớ là lúc đó xe ô tô mất phanh lao xuống biển sao giờ cô lại ở đây,cô được ai cứu rồi sao?.
Cô gượng người bò dậy, trước mặt cô là một căn phòng nhỏ có phong cách cổ đại,từ ấm chén bàn ghế đều cổ xưa,cô hoang mang và thắc mắc :"sao mình lại ở đây".
Công chúa người sao vậy,người còn thấy khó chịu ở đâu không?
Em gọi ta là gì ?
"Công chúa ,người là bát công chúa mà,người không nhận ra nô tỳ sao,nô tỳ là Bích Liên đây?".
cô nói như muốn khóc.
Mọi thứ như một dòng điện chạy qua trong đầu cô,cô xuyên không rồi sao?.
Hàng loạt ký ức của nguyên chủ như thủy triều chạy vào trong đầu.
Đây là triều đại họ Hạ ,bản thân của nguyên chủ đứng thứ tám nên mọi người gọi là bát công chúa,mẹ của cô là cung phi bị thất sủng nhốt vào lãnh cung nên từ bé cô bị bắt nạt,ai cũng coi thường cô.
Trấn tĩnh lại một lúc cô liền hỏi :"sao ta lại bị rơi xuống nước ".
Bích Liên ấp úng một lúc rồi trả lời :
"Là Tam công chúa đẩy người xuống dưới,công chúa bảo người cố ý ve vãn thế tử Lục Khởi ".
Cô trầm tư một lúc rồi bảo Bích Liên mang gương đến,trong gương một gương mặt tuyệt sắc hiện ra,thân hình chỗ lồi chỗ lõm phải nói là thướt tha gợi cảm,tuy nhiên một vết sẹo dài kéo bên má làm giảm đi sắc đẹp đó,nhìn kỹ thì hơi dữ tợn một chút.
Tam công chúa là con của Hy quý phi,từ bé được chiều chuộng nên dẫn đến vô pháp vô thiên không coi ai ra gì.
Giờ cô chiếm dụng thân xác này cô phải quý trọng nó không ai có thể bắt nạt được.
Nghĩ đến cuộc sống trước kia cô thở dài,chuyện xe cô bị mất phanh chắc chắn có người giở trò,cô biết là một người thừa kế sẽ đứng trên mọi người,không biết ai thật lòng với mình.
Nhưng không biết ai hận cô mà phải dồn cô vào chỗ chết kia chứ.
Nghĩ đến bố,mẹ khi nghe tin cô chết họ sẽ buồn như thế nào,nước mắt cô liền chảy xuống.
Bích Liên cuống quýt lên :"công chúa người sao vậy,người đừng buồn ,hoàng thượng sẽ làm chủ cho người ".
Cô cười khẩy nếu muốn làm chủ thì đã làm rồi,cô hôn mê hai ngày nay rồi có ai đến thăm hỏi han gì đâu chẳng bù cuộc sống trước kia của cô luôn là tâm điểm của mọi người.
Ông trời như muốn chơi cô sao,từ một người có mọi thứ trên đời xuyên không đến đây tay trắng không có gì cả.
Cô vừa mới rơi xuống nước,thân thể này lại ốm yếu suy nhược vừa ngồi một lúc đã mệt,cô lại phải để Bích Liên dìu nằm xuống.
Cô sờ nhẹ lên vết sẹo ở má,nhìn sơ qua cô đã biết người ta hạ độc để vết sẹo lớn và kinh khủng hơn.
Có lẽ ở đây không ai có thể chữa khỏi nhưng rơi vào tay cô thì không gì là không thể.
Cô phải chữa khỏi nó,dung nhan ở đâu cũng quan trọng nhất là đối với người con gái,cũng tốt thời gian