Do ban ngày cô ngủ nhiều quá nên giờ cô không ngủ được nữa,cô kêu Bích Liên đi đun nước tắm cho cô.
Nhược Khê làm vài động tác cơ bản cho dẻo rồi cô tập yoga cho giãn gân cốt,cô phải điều chỉnh lại sức khỏe cơ thể này qua yếu rồi.
Chỉ tập vài động tác đơn giản mà Nhược Khê đã thở không ra hơi,lúc Bích Liên đi vào thấy cô uốn éo như vậy khiếp đảm hét lên :
"Công chúa người làm gì vậy,ngã thì sao người mau xuống đi,đừng làm nô tỳ sợ".
Nhược Khê từ từ hạ người xuống,có lẽ cô phải dần dần tẩy não cô nhóc này mới được.
"Không sao,không có việc gì,ta đang tập cho khỏe gân cốt,sau này e còn nhìn thấy nhiều không cần hốt hoảng làm gì.
"
Nước tắm ta bảo e pha,e đã pha xong chưa?
Dạ ! nô tỳ pha xong rồi,người tắm nhanh lên ạ,cơ thể người cành vàng lá ngọc vừa ốm xong cẩn thận phong hàn ạ !.
"Ta biết rồi",vừa nói cô vừa bước vào gian phòng tắm,Bích Liên đi sau để hầu hạ cô thay đồ.
Tập xong mấy động tác người cô giờ đầm đìa mồ hôi,cô từ từ bước vào trong bồn tắm,nhìn cơ thể nõn nà không tỳ vết cô thầm nghĩ sao người ngày xưa da đẹp được như thế,mềm mại chỉ miết nhẹ là ửng đỏ,nhìn trước ngực phải cup C,sao thân thể này lại vưu vật thế không biết cô thật là xuyên không quá hời rồi mà !
Bích Liên đứng đằng sau khen cô rối rít,công chúa thật là xinh đẹp mà,nếu không phải do tam công chúa và tứ công chúa thì ngôi vị mỹ nhân nước Hạ đã thuộc về người rồi.
Theo ký ức của nguyên chủ thì vết thương trên mặt của cô là do hai người đó gây nên.
Chỉ vì tranh nhau một quả cầu thủy tinh mà đẩy cô ngã xuống đất mặt cô chạm vào mảnh thủy tinh bị vỡ nên xước da chảy máu.
Vết thương không nặng lắm nhưng vì có người ghen tỵ với sắc đẹp của cô đã ngầm hạ độc vào thuốc bôi nên vết sẹo đó mới càng ngày càng kinh khủng như vậy.
Không sao cô sẽ từ từ đòi lại từng món một cho nguyên chủ.
Tắm xong Bích Liên thoa một lớp tinh dầu lên làn da cô,thoa đến đâu mát lạnh đến đấy,người xưa đã biết dùng các loài hoa chiết xuất ra tinh dầu để dưỡng da thật tốt quá mà.
Có lẽ do tắm xong tinh thần thoải mái nên cô cũng dễ đi vào giấc ngủ hơn,cô ngủ một giấc say sưa không mộng mị.
Trời gần sáng cô đã thức dậy có lẽ do thói quen trước kia của cô,cô nhẹ nhàng ngồi dậy không muốn đánh thức Bích Liên.
Bước ra ngoài sân cô ngắm nhìn quang cảnh nơi đây,từ hôm xuyên đến đây đến giờ hôm nay cô mới được nhìn ngắm nơi này.
Khí hậu nơi đây thật là tuyệt không ô nhiễm như xã hội hiện đại.
Cô tập một vài động tác và đi một bài quyền,từ giờ cô sẽ chịu khó để tăng cường thể lực,ít nhất phải được bảy,tám phần trước kia của cô.
Nhược Khê là công chúa duy nhất không có mẹ ở đây nên cũng khá ít người hầu,nha đầu nhất đẳng của cô có hai người Bích Liên và