- Phụ thân, con biết, cha đi đi!Phạm Thiết Chu vội vàng cùng người tới ra ngoài: - Các vị ở đâu?- Nhà của ta ở Ngô Đôn trấn Tàng Thư, chúng ta tới trấn trên mới biết Phạm y sư ở nơi này.
Phạm Ninh đóng cửa viện, hỏi: - Nương, những người bệnh này sao tìm được nhà chúng ta vậy?- Cha con dán địa chỉ ở cửa y quán, hẹn nửa đêm cũng khám bệnh tại nhà, ta khuyên cha con đừng dán, cha con không nghe, con xem, buổi chiều vừa mới dán, buổi tối liền có người tìm đến cửa, còn thời gian nữa sao?Hiện tại Trương Tam Nương có chút bất mãn.
Phạm Ninh cười hì hì, nói: - Nương, mẹ chỉ cần nghĩ đến phụ thân đi chuyến này kiếm ít nhất năm trăm văn tiền, trong lòng mẹ liền dễ chịu.
- Cũng đúng!Trong lòng Trương Tam Nương lập tức thông suốt, nàng tủm tỉm cười: - Vậy không động cha con nữa, chúng ta ăn cơm!Phạm Thiết Chu canh bốn mới gấp gáp trở về, y nghỉ trong chốc lát, liền dậy đưa nhi tử đến trường, chính y cũng tới y quán.
Hôm nay Phạm Ninh tới hơi sớm, tiếng chuông còn chưa vang lên hắn đã vào lớp học, liếc mắt liền nhìn thấy tiểu loli Chu Bội, tiểu nương tử này đang cúi đầu làm bài tập.
Kỳ thật không chỉ riêng nàng, đại bộ phận học sinh đều đang liều mạng làm cho kịp bài tập, nghỉ ba ngày, tất cả mọi người đều có chút tâm lí ham chơi.
- Còn bao nhiêu? Cần ta giúp một tay không? Phạm Ninh ngồi xuống cười hỏi.
- Đi sang một bên! Bút chữ của ngươi phá như vậy, còn đòi giúp ta.
Không lâu lắm, Chu Bội liền viết xong chữ cuối cùng, nàng để bút xuống nhìn thoáng qua Phạm Ninh.
- Bao giờ ngươi chuyển nhà?Phạm Ninh ngẩn ra: - Sao ngươi biết?Chu Bôi đắc ý cười: - Không nói cho ngươi, ta đây trên thông thiên văn dưới tường địa lý, ngày hôm qua bấm tay tính toán, liền biết nhà tên ngốc nào đó mua nhà ở trấn trên.
Hiện tại trong lòng của Phạm Ninh rất lấy làm kỳ quái, quỹ đạo cuộc sống của nàng cùng mình không có tiếp xúc mới đúng, sao nàng lại biết?Phạm Ninh nghĩ mãi vẫn không có lời giải đáp.
Hắn dứt khoát không nghĩ nữa, lấy quạt ra đưa cho nàng: - Cho ngươi này!Ánh mắt Chu Bội sáng lên, thoáng cái túm lấy cây quạt, mở ra nhìn nhìn, vui rạo rực hỏi: - Ngươi không cần nữa?- Dù sao cũng không bán lấy tiền được, cho ta cũng chỉ để trong rương, còn không bằng đưa cho người thích nó.
Chu Bội ngẫm nghĩ một chút, đưa trả cây quạt cho hắn, bĩu môi: - Vẫn là trả cho ngươi, tổ phụ sẽ mất hứng đấy.
Phạm Ninh đặt cây quạt ở trên bàn nàng: - Thứ nhất, cái quạt này không quan hệ với tổ phụ ngươi, là của ta, ta muốn cho ai, liền là chuyện của ta; Thứ hai, Phạm Trọng Yêm là Tam a công nhà ta, lần trước ta đi kinh thành với ông, ta nghĩ mời ông viết chữ thì rất dễ; Thứ ba, quạt này có tục danh của ông nội ngươi, ta lấy thì không tốt, ba lý do này đủ chưa?- Ừ! Ba lí do này của ngươi không tồi.
Chu Bội cũng hiểu được đạo lí, nàng mặt mày hớn hở cầm lấy cây quạt, lại ngắm nghía một chút rồi bỏ vào túi sách.
- Ngươi mới vừa nói, mời Phạm tướng công viết chữ dễ như trở bàn tay, có thật không?Phạm Ninh gật gật đầu: - Ta chính là nghĩ, nếu chẳng may ta không tìm được đá Thái Hồ thì làm sao bây giờ? Ta đơn giản viết thư xin tam a công viết cho tổ phụ ngươi một bức trung đường, cho ngươi là quà mừng thọ, ngươi thấy thế nào ?Chu Bội chuyển mắt, cười nói: - Đá Thái Hồ ta cần, thư pháp của Phạm tướng công ta cũng muốn, hai thứ này đều không thể thiếu.
Phạm Ninh áh mắt trùng lớn: - Cái này thật quá mức đi!Chu Bội hai tay chống nạnh, hậm hực nói: - Phạm A Ngốc, ngươi nợ ta một ân tình, muốn bùng sao?Phạm Ninh ghé vào trên bàn học nói lẩm bẩm: - Ân tình này quá khó trả đi!- Chính thế!Cho Bội dương dương đắc ý nói: - Ân tình của ta là vay nặng lãi, lãi mẹ để lãi con, ngươi muốn trả hết nợ không dễ dàng như vậy!Lúc nghỉ trưa, Lưu Khang cùng Phạm Ninh đi xem nhà mới của bọn họ.
Nghe nói nhà Phạm Ninh mới mua nhà ở trên trấn, Lưu Khang cực kì hưng