Lưu viện chủ cao giọng nói: - Học sinh trên mười hai tuổi giơ tay lên!Trên bãi tập hơn mười học sinh liên tục giơ tay.
- Mời học sinh giơ tay về lớp học trước.
Hơn mười học sinh rời khỏi đội ngũ, trên bãi tập chỉ còn hơn một trăm linh mấy người, mỗi người đều hứng thú, cư nhiên phải lựa tuổi, làm gì đây?Mọi người rướn cổ lên nhìn Lưu viện chủ.
Lưu viện chủ khẽ cười nói: - Còn hơn mười ngày chính là kì thi năm, tuổi thi năm trước đều là tự tách ra, nhưng năm nay khá đặc thù, năm nay các trò cùng tiến hành thi một đề! Lời Lưu viện chủ còn chưa dứt, đã bị tiếng nghị luận ong ong ở dưới che mất.
Trung xá sinh và hạ xá sinh suốt bốn năm ròng, lại thi bài thi giống nhau, quả thật không hợp lí.
- Mọi người yên lặng!Lưu viện chủ hô một tiếng, mọi người yên lặng lại.
- Ta lặp lại một lần, cuộc thi lần này chính là kì thi năm, hi vọng các ngươi chăm chỉ chuẩn bị, hơn nữa phần thưởng lần này cũng phong phú hơn so với năm trước.
Viện chủ chấm dứt bài phát biểu, mọi người túm năm tụm ba về lớp, Phạm Ninh đợi Lưu Khang.
- Huynh biết tin tức gì không?Phạm Ninh tuy rằng đã đến trấn trên hơn một tháng, nhưng tin tức vẫn bế tắc như trước, mà Lưu Khang lại biết nhiều người, tin tức linh mẫn.
- Năm nay không chỉ học đường chúng ta khác biệt, mà các học đường khác cũng thế, học sinh dưới mười hai tuổi thống nhất sát hạch, thật sự rất kì quái.
- Có phải là ở huyện yêu cầu hay không?- Không biết!Mọi người nghị luận trở lại lớp học, Phạm Ninh vừa mới ngồi xuống, Chu Bội liền vào lớp.
Nàng đội mũ thoát hồn khá lưu hành của người Khiết Đan, mặt càng trở nên nhỏ.
Mặc một chiếc áo lông da chồn bạc dày, cổ quấn một chiếc đuôi hồ ly trắng bạc, gắn cùng với mũ, khoác áo khoác đỏ tươi, chân đi ủng da nai con.
Từ xa nhìn lại, chính là một búp bê vô cùng tinh xảo, nhưng Phạm Ninh lén cảm thấy, nàng giống như một tiểu hồ ly.
Nàng vừa mới tới, các loại hoạt động tập thể của học đường, nàng không tham gia.
- Các ngươi đang nghị luận cái gì thế? - Chu Bội ngồi xuống hỏi.
- Kỳ thi năm nay hơi kỳ quái, tất cả học sinh dưới mười hai tuổi đều thi một đề giống nhau, các học đường khác cũng vậy, tất cả mọi người không biết xảy ra chuyện gì.
Chu Bội trước sau như một lộ ra chiêu bài khinh miệt của mình: - Ngay cả cái này cũng không biết, tuyển chọn!Phạm Ninh chợt nhớ nàng có tin tức nguồn, vội vàng lên trước cười nói: - Nói cho ta nghe một chút đi, cái gì là chọn lựa?- Tiểu tử thối, dựa gần vào ta như vậy làm gì! Xa ra! Xa ra!- Vậy ngươi kể cho ta nghe một chút đi!- Nói cái gì, nói ta cũng không biết? Hơn nữa, lúc nào ngươi đưa tảng đá cho ta, ta cảnh báo ngươi, không cho phép lấy đá Thái Hồ giả gạt ta!Mấy ngày hôm trước Phạm Ninh nhận được hai bức trung đường mà Phạm Trọng Yêm sai người mang tới, khen chữ viết hắn tiến bộ lớn, cổ vũ hắn tiếp tục cố gắng.
Một bức trung đường chính hắn lưu lại: Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc.
(Trước lo nỗi lo của thiên hạ, sau mới vui niềm vui của thiên hạ)Một bức khác đưa cho Chu Bội.
Bức trung đường kia khiến Chu Bội rất hài lòng, nhưng đá Thái Hồ lại làm nàng bực bội, Phạm Ninh thế mà lại đưa cho nàng một khối đá Thái Hồ giả cho đủ số!Phạm Ninh lười cùng nàng so đo, mình cũng nói rồi, đây không phải đá Thái Hồ giả, là Linh Bích Thạch, bản thân mãi mới đào được, nàng cũng không tin.
Bảo nàng tìm tổ phụ giám định, nàng lại không chịu.
Lúc này, Nghiêm giáo thụ đi vào lớp học, dùng roi đập đập bàn học, lớp học lập tức yên lặng.
- Bài kiểm tra hôm qua Phạm Ninh hạng nhất, Chu Bội hạng hai, Lưu Khang hạng ba, những học sinh ta đọc tên dưới đây, tan học đến chỗ ta nhận trừng phạt, Phạm Biên Cương, La Bình Châu, Trương Thương,! Phạm Ninh dùng khóe mắt liếc nhanh qua Chu Bội, không ngoài dự đoán, thấy mình giành hạng nhất, miệng nàng đều nhanh chóng vểnh lên trời.
- Lần nào cũng là Nghiêm lão đầu, ông ấy rõ ràng hoàn toàn là thiên vị.
- Chu Bội thấp giọng oán hận.
Kỳ thật