Phạm Ninh thì thầm: - Nhân lúc ăn cơm mau học thuộc đi.Chu bội lo lắng run bần bật.
Tuy nàng đanh đá to gan thật, nhưng chưa từng dám quay cóp.
Vậy mà lần này, nàng lấy hết dũng khí nhìn bài Đạo Đức kinh và Trang Tử của Phạm Ninh.Phạm Ninh cầm đũa gắp thịt kho tàu, ăn rất ngon miệng, đây là món mà hắn thích nhất.
Bình thường trên nhà ăn mỗi người chỉ có một phần, hôm nay hắn có đến hai phần, ăn ngấu ăn nghiến.Hắn ăn cơm xong, quay sang nhìn Chu Bội, thấy nàng đang mặt mày rạng rỡ ăn điểm tâm.- Thuộc hết rồi sao?Chu Bội trả lại cuộn bài cho hắn, dương dương tự đắc nói:- Nếu lần này mà ngươi không được hạng nhất, thì đừng trách ta đó! Do ngươi tự chuốc lấy thôi.- Ta nhớ ra rồi!Phạm Ninh cười hi hi: - Hình như ta viết sai một chỗ thiên Thu Thủy rồi.- Ngươi!Chu Bội giận dữ, đá hắn một cái.- Tên khốn kiếp nhà ngươi...Phạm Ninh thấy nàng tức đến nỗi mặt đỏ bừng lên, cười nói: - Đùa ngươi thôi, lần này ta rất tự tin, ngươi chắc chắn sẽ kém ta phần làm thơ và câu đối.Chu Bội hừ mũi: - Chúng ta cứ chờ xem!Kết thúc kì thi, các học sinh đều tập trung ở sân trường, không ai muốn đi.- Phạm Ninh, ta xong đời rồi!Phạm Ninh vừa tới sân trường, Lưu Khang chạy đến mặt như đưa đám nói: - Ta không thuộc Thư Kinh, Đạo Đức kinh với Trang Tử, chắc ta sẽ bị đuổi về nhà mất!Thành tích thi cuối năm quá thấp, theo quy định sẽ bị trả về nhà.
Phạm Ninh nhìn những người khác, ai nấy mặt mày bơ phờ, xem ra đều không làm được bài.Phạm Ninh an ủi y:- Mọi người đều thi không tốt, đâu thể đuổi được hết, hơn nữa, Thư kinh năm sau mới được học, đây không phải lỗi của chúng ta, ta nghĩ đề thi này chỉ dành cho trung xá sinh, chúng ta không làm được cũng không sao.Lưu Khang nghĩ lại cũng thấy phải, tâm trạng tốt lên một chút, y lại hả hê nói: - Thực ra bài của huynh vẫn còn tốt chán, ít nhất cũng làm được thơ và câu đối.
Tên tiểu tử Phạm Cương chỉ thuộc mỗi Luận Ngữ và Mạnh Tử, còn lại thì bỏ trắng, nếu bị loại thì cũng phải loại nó trước.- Đệ làm bài thế nào?Lưu Khang hỏi.- Tạm được, làm hết không bỏ phần nào, còn đúng hay không thì ta không biết.Phạm Ninh vừa dứt lời, Lưu Khang khẽ nói: - Họ đến rồi!Phạm Ninh quay đầu lại, chỉ thấy đám trung xá sinh vây quanh bảy học sinh, họ chính là Trúc Lâm Thất Hiền, người ở chính giữa là Từ Tích, họ mặt mày rạng rỡ, xem ra làm bài rất tốt.- Trẻ con, đừng khóc, mau về bú sữa mẹ đi!Có người hét rất khó nghe, cả bọn cười lăn lộn.Hạ xá sinh đều hằm hằm nhìn chúng, Lưu Khang càng giận dữ, chỉ vào Phạm Ninh nói: - Có gì mà đắc ý? Phạm Ninh của chúng tôi thi chẳng kém gì các người!Phạm Ninh vội ngăn y lại: - Lưu Khang, đừng nói nữa!Bảy tên trung xá sinh nhìn nhau, rồi lộ vẻ giễu cợt, một tên trong đó khinh bỉ nói: - Vua của kiến vẫn chỉ là kiến thôi, sao địch được voi chứ?Phạm Ninh cười nhạt một tiếng, không thèm tiếp lời chúng, người khác thấy Phạm Ninh không lên chống trả, bèn tiến đến cố tình huých vai hắn một cái: - Chẳng lẽ ngươi không phải con kiến nhỏ sao?Phạm Ninh liếc y một cái: - Ta đúng chỉ là một con kiến nhỏ bé, không đáng nhắc đến, nhưng các người cũng chẳng phải voi gì, cùng lắm là một đám nòng nọc bơi đi bơi lại trong giếng thôi.- Khốn khiếp!Đám trung xá sinh nghe thấy lời khích bác của Phạm Ninh, giận tím tái mặt mày, lũ lượt xông lên trước.Từ Tích ngăn chúng lại.
Y người dong dỏng cao, chỉ cần động tay chân đã mang khí chất lãnh đạo, bình tĩnh đi lên trước, cao ngạo liếc nhìn Phạm Ninh.- Thực ra đề thi này hoàn toàn là dành cho trung xá sinh.
Đạo Đức kinh và Trang Tử đều yêu cầu phải học thuộc, thơ và câu đối chúng ta cũng được học rồi, không hiểu sao học đường lại kéo cả hạ xá sinh vào góp vui? Thật sự khiến người ta khó hiểu.- Chúng ta cũng không cố ý