- Câu đối cũng rất hay! Nghiêm giáo sư cười nói.
Câu đối yêu cầu viết một câu đối hai bên cửa, là vì năm mới sắp đến, rất nhiều gia đình đều có tập tục dán câu đối trên cửa, thông thường mang nội dung hoan hỉ vui mừng.
Lưu viện trưởng lại chăm chú đọc câu đối Phạm Ninh viết.
Gần phố náo nhiệt, Trăng thanh gió mát không cần mua.
Nhà nghèo khách ít Chim hót líu lo động lòng người.
Tuy lời thơ không đủ hoan hỉ, có chút tự giễu, nhưng đối rất hay.
Lưu viện trưởng liền cười nói: - Ta rất thích câu đối này, muốn dán lên cửa nhà luôn.
- Viện trưởng, phủ ngài lớn như vậy dán câu đối đó e không hợp.
Lưu viện trưởng trừng mắt: - Ai nói vậy? So với Chu gia, ta vẫn còn nghèo lắm.
Nghiêm giáo sư có chút buồn, vì ông cũng rất thích câu đối này, mà lại bị viện trưởng cướp mất.
Lưu viện trưởng lại nhìn phần viết học thuộc phía sau, cười hỏi: - Phần viết thuộc lòng thế nào?- Ta đã xem qua, trợ giáo cũng kiểm tra kĩ càng rồi, đúng hoàn toàn, không một lỗi sai, ta nghĩ lần thi này Phạm Ninh sẽ đạt được hạng nhất.
- Đúng là làm khó ta mà!Lưu viện trưởng thở dài một tiếng, nếu Diên Anh học đường đẩy Phạm Ninh ra, chắc chắn sẽ bị Triệu học chính nhân cơ hội đưa đi mất.
Nhưng nếu không tiến cử Phạm Ninh, ông lại thấy không công bằng với Phạm Ninh.
Trầm tư lúc lâu, Lưu viện trưởng vẫn chấm điểm Thượng Thượng Giáp ĐẳngDù nói thế nào, vẫn nên đánh giá đúng thành tích của Phạm Ninh.
- Bài của Từ Tích thì sao? Nghiêm giáo sư hỏi.
Lưu viện trưởng đưa bài cho ông: - Rất xuất sắc, ta cũng muốn cho trò ấy hạng một, nhưng hơi đáng tiếc, trò ấy quên viết tên của bài Trang Tử - Thu thủy.
Buổi sáng hôm sau, Phạm Ninh đang rửa mặt bên giếng, đã nghe thấy tiếng của Lưu Khang: - Phạm Ninh, đi thôi!- Càng nhanh càng tốt!Phạm Ninh rửa qua cái mặt, chạy về phòng mặc áo khoác, rồi cầm túi đựng sách ra khỏi nhà.
- Đệ còn cầm túi đựng sách đi làm gì? Hôm nay có phải lên lớp đâu.
- Xem kết quả xong, ta phải đi phố sách.
- Ta cũng đi, tí nữa nhớ gọi ta.
Hai người vừa nói vừa cười ra khỏi ngõ, đi về phía học đường.
Vừa đến trước cổng học đường, nghe thấy tiếng người hét lớn: - Cậu ấy đến rồi!Mười mấy học trò chạy đến, vây xung quanh Phạm Ninh, đám đông xôn xao: - Phạm Ninh, lần này cậu làm chúng ta nở mày nở mặt rồi!- Kết quả của mọi người thế nào?- Thảm lắm, hạ xá sinh chúng mình toàn quân bị diệt.
Hóa ra đã có kết quả, Phạm Ninh nghe thấy toàn quân bị diệt không khỏi giật mình, lẽ nào điểm của Chu Bội cũng không cao?Nhưng Phạm Ninh không có thời gian mà suy nghĩ linh tinh nữa, đám đông đã vây quanh hắn đưa vào trong học đường.
Thành tích đã được công bố, dán ở cáo thị trong đại viện, hai bên còn gắn hoa hồng, bên trên viết một dòng chữ lớn: Bảng vàng kì thi cuối năm.
Hai bên chật ních học sinh, hầu như đều là trung xá sinh, đang tranh luận kịch liệt gì đó.
Mọi người nhìn thấy Phạm Ninh đi vào, bỗng im phăng phắc, vô số ánh mắt dõi theo hắn, trong đó đều chứa đựng sự không phục và bất mãn.
Phạm Ninh không để ý đến chúng, đi thẳng đến trước bảng danh sách.
Theo thông lệ, kì thi cuối năm mỗi lớp chỉ công bố năm người đứng nhất.
Nhưng năm nay là kì thi chung cho toàn học sinh, nên sẽ công bố hai mươi người đứng đầu.
Tất cả tên trong danh sách đằng sau đều chú thích trung xá sinh, duy chỉ có tên của Phạm Ninh đằng sau có ghi hạ xá sinh, vô cùng nổi bật, nhưng cũng rất chói mắt.
Phạm Ninh cười tươi như hoa, tuy hắn biết mình làm bài rất tốt, nhưng đạt được hạng nhất, cảm giác vui sướng khi tên của mình đứng trên vị trí cao nhất, vẫn khiến hắn như mở cờ trong bụng.
- Kì lạ, sao không có tên Chu Bội? Lưu Khang đứng bên cạnh lẩm bẩm.
Lập tức nhắc nhở Phạm Ninh, hắn nhìn xuống bên dưới, đứng thứ hai là Từ Tích, tiếp theo lần lượt là Lục Hữu Vi, Ngô Kiện! Phạm Ninh đọc lại lần thứ hai, hai mươi người đứng đầu thật sự không có tên nha đầu Chu Bội, khiến hắn hơi hoang mang, Chu Bội làm xong hết bài, chẳng lẽ trung xá sinh lại giỏi như thế?