Phạm Ninh lúc này mới chợt hiểu ra, hóa ra nữ hiệp đại bảo kiếm này là một nữ đạo sĩ, vậy cũng không cần phải suy nghĩ chuyện khó khăn là lấy chồng rồi.
Ba người đi vào rạp đố đèn, mười mấy sợi dây treo đầy tờ giấy đố đèn, đoán trúng liền có thể xé đi, dưới tờ giấy không ít người đọc sách đang ngẩng đầu vắt óc suy nghĩ.
Lưu Khang đã chạy tới hưng phấn nói:- Ta hỏi qua rồi, đoán được một cái thưởng mười đồng tiền.
Phạm Ninh dùng cây quạt đập một cái trên đầu gã, khinh thường nói:- Mười đồng tiền đã làm ngươi phấn chấn như vậy sao?Hắn lại quên rồi, lúc trước chính hắn ở kinh thành nghe được đoán một câu đố đèn có thể kiếm được năm đồng tiền, còn kích động hơn so với Lưu Khang bây giờ.
- A Ngốc, ngươi lại đoán câu đố đèn này đi!Chu Bội ở bên kia vẫy tay gọi.
Phạm Ninh đi qua cười nói: - Rõ ràng còn có đố đèn ngươi đoán không ra?Chu Bội trừng mắt nhìn hắn: - Nha nội ta đây đương nhiên đoán ra, chỉ là bên cạnh cần có một tiểu hầu nam, nên kêu ngươi đến mà thôi!Phạm Ninh thấy chủ rạp đứng bên cạnh, trong lòng không nhịn được cười, nhất định là hào hứng gọi rạp chủ tới, nhưng lại đoán sai.
Hắn ngẩng đầu nhìn câu đố Chinh nguyệt thiếu một nét, là một chữ.
Phạm Ninh lại quay đầu hỏi Lưu Khang: - Ngươi đoán được không?Lưu Khang gãi đầu: - Ta giải đố trước giờ luôn ngu!Rạp chủ đợi ở bên cạnh đã không kiên nhẫn được nữa, thúc giục Chu Bội nói: - Tiểu quan nhân, người đoán hai lần rồi đều không đúng, lại đoán không ra nữa ta đi chỗ khác đây!Chu Bội bị vạch trần sự tình, không tránh được thẹn quá hóa giận nói: - Ai nói ta đoán không ra, ta đã sớm đoán được rồi, chỉ là thử bọn họ.
Nói xong, nàng liếc nhìn Phạm Ninh một cái.
Phạm Ninh ngầm hiểu, liền cười nói: - Ta đoán là chữ Khẳng.
Ánh mắt Chu Bội sáng lên, liền hừ một tiếng nói với chủ sạp: - Có nghe thấy không, chính nguyệt (月) thiếu một nét, chính là chỉ nguyệt (止月), hợp lại với nhau chính là chữ khẳng (肯), nha nội ta đây sớm đã đoán được rồi, mang thẻ bài đây!Rạp chủ đưa cho nàng một đồng bài nhỏ, bằng đồng bài nhỏ này có thể đổi mười đồng tiền, rạp chủ giật đố đèn này xuống rồi đi mất.
Chu Bội dương dương đắc ý nói: - Mười quan tiền tới tay, hai người các ngươi phải dốc sức hơn nữa nha!Nàng xoay người lại đi đến một chỗ đố đèn khác, Lưu Khang thấp giọng nói: - Tiểu nương tử chua ngoa như vậy, đệ và nàng ta ngồi cùng bàn làm sao mà chịu được?- Ai muốn ngồi cùng bàn với nàng ta? Trong thời gian nàng ta không ở đây, ta ngồi một mình một chỗ, rất là thoải mái luôn.
Lưu Khang quay đầu cười thầm, mới vừa rồi còn hỏi người ta khi nào thì đến trường, lúc này lại giả bộ không thèm để ý.
Lúc này, Chu Bội lại hô lên: - A Ngốc, ta lại đố ngươi một câu đố đèn.
Một tiếng A Ngốc, khiến ánh mắt của mọi người xung quanh đều tập trung tới đây, mặt Phạm Ninh nóng lên, đi về phía trước cắn răng nói: - Ngươi không cần gọi tên A Ngốc nữa đâu!Chu Bội cười hì hì nói: - A Ngốc rất dễ gọi, nếu không gọi ngươi là Ngốc Ngốc? Lại sợ ngươi xấu hổ thôi!Phạm Ninh không có cách nào với nàng ta, đành hỏi: - Lại bị câu đố đèn nào làm khó rồi à?- Nói cái gì? Bị câu đố đèn làm khó sao? Chỉ là muốn thử ngươi thôi, này.
Nàng chỉ đố đèn trên đỉnh đầu, Phạm Ninh ngẩng đầu nhìn kỹ, đố đèn này có chút thú vị, so với đố đèn kia có cách giải giống nhau đến kỳ lạ.
Dọc ở chính giữa mây, đoán một chữHắn vừa định nói đáp án, phía sau có người nói: - Tiểu Thất Nương, đó là chữ Khứ.
Đáp án là đúng, nhưng người giải đáp án lại khiến cho vẻ mặt của ba người đều trùng xuống.
Không ngờ là Từ Tích.
Lưu Khang bất mãn trừng mắt nhìn gã nói: - Ngươi tới chỗ này làm gì?Từ Tích liếc mắt nhìn gã, lạnh lùng nói: - Đây là dàn kết hoa của nhà ngươi sao? Ta không thể tới?Lưu Khang cứng họng, Từ Tích nói với Chu Bội: - Tiểu Thất Nương, ông nội