Phạm Ninh khẽ mỉm cười: - Vậy thì mời!Ở chùa Đại Tướng Quốc, dàn kết hoa chín ngôi sao này chính là Ngũ Kinh điền tự, nó có một tên gọi chính thức, tên là Thiếp Kinh, là một trong nội dung thi của kì thi tỉnh thí.
Bởi vì khá thú vị, liền trở thành trò chơi văn tự lưu truyền rộng khắp đám văn nhân, rất nhiều cuộc so tài văn học giữa học đường cũng hay chọn dùng phương thức này.
Một đoạn văn tự không đầu không đuôi, ở giữa thiếu mấy hàng, để cho người ta bổ sung, khó dễ đều có, nhìn đĩa mà bày đồ ăn.
Nó không giống làm thơ, bình thường người đọc sách chỉ cần đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, thế nào cũng có thể chắp vá thành một bài thơ.
Mà Ngũ kinh điền tự thì nhất định phải thuộc lòng các loại kinh thư, là truyện nguyên mẫu thật sự.
Nếu hai người chơi, so tài học vấn với nhau, thì gọi là đấu kinh.
Một đám sĩ tử nghe nói một đôi thiếu niên muốn đấu kinh, ào ào đi theo bọn hắn đi về phía rạp Ngũ kinh, hàng người đến tham gia xem náo nhiệt ngày càng đông, còn có không ít người chạy tới bên này.
Lưu Khang nhất thời cao hứng, giật dây Phạm Ninh đấu kinh, bây giờ gã đã có chút hối hận rồi, liền nói với Phạm Ninh: - Không được thì chúng ta chuồn thôi!Phạm Ninh cười nói: - Muốn chạy trốn cũng là gã trốn trước, không tới lượt chúng ta!Từ Tích liên tục chào hỏi người quen, mặt mỉm cười, cử động tay chân khoan thai ung dung, biểu hiện rõ đẳng cấp gia thế hơn người, chỉ là khoảnh khắc nhìn Phạm Ninh, trong mắt gã mới hiện ra ánh thù hận khắc cốt ghi tâm, nhưng lập tức lại bị nụ cười của gã khéo léo che đậy lại.
Nhưng thù hận trong mắt của gã lại bị Chu Bội tóm được, Chu Bội nhớ tới đánh giá của ông nội về Từ Tích, Kẻ mặt hiền tâm độc, không có tấm lòng bao dung.
Điều này làm cho nàng ta không tránh khỏi có phần lo lắng cho Phạm Ninh.
Đám người lớn vây quanh Phạm Ninh và Từ Tích đi đến dàn đèn hoa Ngũ kinh điền tự, chỗ này vốn dĩ khá náo nhiệt, đã chật ních sĩ tử, nhưng nghe nói có hai thiếu niên muốn tới đấu kinh, mọi người rối rít nhường lại cái bàn.
Người chủ trì dàn kết hoa là một người đàn ông trung niên mặt chữ điền râu dài, lão biết Từ Tích, trong lòng không khỏi sinh ra một chút hứng thú.
Từ Tích thật là thần đồng nổi danh Ngô huyện, ba năm trước khi thi tuyển chọn đồng tử, gã bởi vì tuổi ít hơn, nên không tham gia, chuẩn bị tham gia thi đồng tử lần này.
Không riêng gì người chủ trì, hai bên không ít người đều biết Từ Tích, cháu trai của giáo thụ đứng đầu Phủ học, phụ thân là tiến sĩ, gia thế hiển hách, khiến mọi người không tránh khỏi hứng thú với Phạm Ninh, thiếu niên này là ai, lại muốn đấu với Từ Tích.
- Từ tiểu quan nhân muốn lấy thẻ gì? Người chủ trì cười hỏi.
Từ Tích không chút do dự nói: - Lấy thẻ thượng phẩm!Sĩ tử xung quanh xôn xao, Ngũ kinh điền tự cũng chia làm thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm, hạ phẩm nội dung lấy Mạnh tử và Luận ngữ là chính, tương đối đơn giản, tiền thưởng cũng thấp, chọn hạ phẩm bình thường là đa số học trò của học đường.
Mà nội dung trung phẩm bao gồm năm bộ Thi kinh, Thượng thư, Lễ ký, Chu dịch, Xuân thu, là Ngũ kinh điền tự chân chính, phần lớn sĩ tử đều chọn trung phẩm.
Mà trong thượng phẩm nội dung vốn không có giới hạn, cái gì cũng có, phần lớn vô cùng ít gặp, thậm chí Sơn Hải kinh cũng sẽ xuất hiện.
Bình thường có rất ít người sẽ chọn thượng phẩm, tự mình chơi vui thì có thể, ở nơi công cộng đông người mọi người đều không dám tùy tiện bất chấp mạo hiểm.
Bởi vì độ khó cao, cho nên tiền thưởng cũng cao, đáp được một đề, thưởng năm trăm đồng, đương nhiên, còn có đề độ khó cao hơn, đó không phải là trò chơi văn tự người bình thường chơi.
Nhưng hôm nay Từ Tích bắt đầu đã chọn thượng phẩm rồi, khiến mọi người làm sao có thể không ca ngợi.
Từ Tích quay đầu lại lạnh lùng nói với Phạm Ninh: - Ngươi bây giờ nhận thua