“Hả?” Hai mắt Đỗ Tiểu Vỹ trừng lớn, anh đang nghiêm túc đấy à? Có phải là nhanh quá rồi không, dù gì bây giờ cũng có rất nhiều người nhanh chóng kết hôn. Mặc dù cô cũng rất thích anh nhưng cô thật sự vẫn chưa chấp nhận được sự thật rằng cô sẽ kết hôn sớm như vậy đâu!Anh vẫn đang cầm chiếc nhẫn, lòng thấp thỏm không yên chờ kết quả.“Được rồi, anh quỳ xuống cầu xin em đi rồi em sẽ đồng ý với anh!” Cô cố ý làm khó anh xem thử anh có thành tâm hay không.“Được!” Nói xong anh cong gối chuẩn bị quỳ xuống để thực hiện nghi thức cầu hôn long trọng nhất của Hoàng gia Anh.“Ủa? Không cần đâu! Em đùa anh thôi!” Đỗ Tiểu Vỹ vội vội vàng vàng kéo anh đứng dậy, cô không ngờ rằng anh thật sự muốn quỳ xuống để cầu hôn cô, xem ra anh thật sự yêu cô rồi!“Vậy em có đồng ý không?” Anh vui mừng hỏi.“Em có thể từ chối không, anh cũng đừng có ép em!” Cô thấy cái này phiền chết đi được ấy.“Tại sao?” Anh cố kìm nén cơn giận dữ trong lòng.“Vinh Thiên, kết hôn không phải là trò đùa đâu, là hai người sẽ sống bên nhau thật lâu thật dài. Không phải là não anh có vấn đề nên anh muốn thế nào thì là thế ấy rồi đấy chứ?” Cô bỏ qua cái tính hay vui đùa của mình mà nói chuyện với anh một cách nghiêm túc.“Anh nghiêm túc mà!” Anh xoay người cô lại rồi nhìn cô bằng ánh mắt kiên định.“Nhưng mà cũng quá nhanh rồi, em thậm chí còn chưa thay đổi được gì, em không thể chấp nhận được.”“Chuyện kết hôn em có thể suy nghĩ lại, anh sẽ không ép buộc em. Nhưng anh xin em hãy tin anh, anh là thật lòng yêu em. Chuyện anh đã quyết sẽ không bao giờ thay đổi!” Ánh mắt anh vừa sâu vừa chú tâm, cô nhìn thấy chính bản thân nhỏ bé của mình trong đôi mắt của anh. Giờ phút này cô tin anh là thật lòng yêu cô, nhưng tương lai sau này ai có thể đảm bảo được. Trong tiềm thức của mình, cô luôn thấy sợ hãi đối với hôn nhân.“Chuyện này cũng chưa chắc đâu, anh gặp được em và anh đã thay đổi rất nhiều rồi. Sau này nếu anh lại gặp một cô gái khác có lẽ cũng sẽ thay đổi nhiều hơn nữa thôi!” Cô mở cửa phòng đi vào để anh lại bên ngoài.“Anh chỉ thay đổi vì em mà thôi, trừ phi trên đời này còn có một Đỗ Tiểu Vỹ thứ hai!” Anh vội vàng dùng tay chặn cửa lại rồi nói.“Nhưng mà Vinh Thiên à, bây giờ không phải chỉ là chuyện của riêng chúng ta nữa rồi. Ba mẹ anh cũng tới cả rồi, rốt cuộc anh đã nói sự thật với họ hay chưa?” Ba mẹ anh vừa nghe tin cô có thai đã lập tức bay trở về, cũng có thể thấy được họ mong chờ vào đứa bé này như thế nào. Nhưng căn bản là cô không hề mang thai, mặc dù không phải là cô cố ý lừa gạt họ, nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa nói ra thì chẳng phải là thành cố ý che giấu rồi sao?“Nói sự thật gì chứ, em muốn khiến họ mất vui hay sao?” Biểu cảm trong ánh mắt anh trở nên thâm sâu khó lường khi anh nói như vậy.“Ý anh là sao chứ?” Đỗ Tiểu Vỹ cảnh giác nhìn anh.“Đừng động đậy!” Anh nghiêng người về phía trước lại gần cô, thì thầm bên tai cô. “Bây giờ anh chỉ muốn làm một việc thôi, chính là hôn em đó!”Nói xong anh không cho cô bất kì cơ hội nào liền hôn lên môi cô cực kì dịu dàng.Reng… reng... chuông điện thoại vang lên.Đỗ Tiểu Vỹ vừa nhắm mắt vừa tìm điện thoại.“Ơ? Gì đây nhỉ?” Cô chạm vào cánh tay của người nào đó, mờ mịt mở mắt ra. Một hồi sau khi nhìn rõ người trước mặt, toàn thân cô trở nên sợ sởn cả tóc gáy. Trong đầu đang tua lại mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua.Trời ạ! Tối hôm qua cô bị hôn đến choáng váng đầu óc, trong lúc mơ mơ màng màng cô bị người ta ăn sạch sành sanh, không sót một chút nào hết. Vậy mà anh lại dám dùng nam nhân kế với cô, cô cựa mình quay lại và hét lớn: “Diệp Vinh Thiên, anh cái đồ khốn này, anh vậy mà, vậy mà lại…” Cô nắm lấy tấm ga trải giường che ngực mình lại, tức đến không nói nên lời.“Làm sao vậy?” Anh ngồi dậy với ánh mắt mơ màng, nhất thời không phản ứng kịp với tình huống hiện tại.“Ah!” Cô đưa hai tay lên che mắt lại và hét lên: “Anh mặc quần áo vào đi!” Mặt cô đỏ bừng lên, không quen đối mặt với anh như thế này. Nhưng mà cô lại hoàn toàn quên mất rằng tấm ga trải giường trên người mình từ từ rơi xuống.“Dù sao thì chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, bây giờ chỉ là làm những chuyện này trước khi kết hôn thôi mà!” Ánh mắt của anh rơi vào thân hình “dâu tây” của cô, rất mãn nguyện với chuyện tối qua.“Anh cái tên khốn này, anh lại bắt nạt em!” Cô giơ nanh vuốt như ma quỷ của mình ra cào một vòng thật sâu trên đùi anh.“Lại nữa rồi!” Anh đẩy cô nằm xuống giường. “Hay là em cảm thấy tối hôm qua vẫn chưa cào đủ?” Anh nhìn cô đầy xấu xa.Cô nhìn thấy những vết cào xước màu đỏ sau lưng anh cũng có thể thấy rõ tối hôm qua cuồng nhiệt cỡ nào. Mặt cô lại đỏ bừng đến tận mang tai.Anh khẽ hôn nhẹ lên tai cô, chuẩn bị tái hiện lại những hình ảnh nóng bỏng hạn chế người xem tối hôm qua, thì chuông điện thoại lại reo lên làm cắt ngang hành động của anh.Đỗ Tiểu Vỹ bỗng nhiên tỉnh táo lại, túm lấy tấm ga trải giường che người mình lại, lại còn không lưu tình mà dùng chân đá anh lọt xuống giường: “Mau nghe điện thoại đi!”Diệp Vinh Thiên cũng không quan tâm đến việc bị đá phăng khỏi giường, nắm lấy một góc ga trải giường che bộ phận quan trọng lại rồi nhận điện thoại, nói địa chỉ cho tài xế đến đây đón anh đi làm.“Khi nào em mới về với anh?” Diệp Vinh Thiên mặc lại quần áo trước sự đe dọa dụ dỗ của cô, cũng có thể nói là anh đã bỏ qua sự quấy rối ngày càng xa hơn của cô. Hiện tại anh vừa bao quanh người cô vừa ngắm nhìn gương mặt của cô.“Sao lại phải về, em bây giờ rất tốt, em mới không trở về để bị anh bắt nạt đâu!” Cô đang làm bữa sáng.“Hôn sự của chúng ta…”“Em còn đang suy nghĩ đấy!” Cô vừa nghiêng đầu vừa giả vờ thận trọng!“Em còn cần phải suy nghĩ cái gì nữa?” Anh còn chưa đủ tốt sao? Anh cũng đã tận tâm đến vậy rồi mà cô vẫn còn chưa đồng ý nữa!“Đương nhiên là phải suy nghĩ phải trái trước sau cho kỹ rồi, trước đây anh đối xử với em như thế nào, em sẽ không bao giờ quên đâu. Vừa hung dữ vừa ác độc, tính tình thì xấu xa, vậy nên em đương nhiên phải suy nghĩ thật kỹ cho nửa đời sau của mình có phải sẽ bi thảm thê lương hay không rồi!”“Được được được, trước đây đều là anh sai, vậy em xem bây giờ anh đối xử với em như thế nào, có phải là khác rồi không. Trước kia vừa hung dữ vừa ác độc, không dịu dàng một chút nào hết.”