Anh cũng phản ứng lại rất nhanh, lấy hộp nhẫn ra đặt lên tay cô.Đỗ Tiểu Vỹ cầm hộp nhẫn nhìn một lát, thở hổn hển, tựa hồ như đã có quyết định gì đó. Sau đó cô mở chiếc hộp lấy chiếc nhẫn ra, nở nụ cười khinh thường với Trần Kiều Kiều: “Tôi hôm nay là muốn cho cô thấy rốt cuộc tôi có tư cách gì đấy.”Cô đưa chiếc nhẫn cho Diệp Vinh Thiên, anh nhanh chóng đeo nhẫn vào ngón áp út cho cô mà không hề có chút do dự nào. Mọi người đang xem kịch hay xung quanh đều sững sờ, tình tiết thay đổi nhanh như vậy khiến họ càng hoang mang không nói nên lời.Trần Kiều Kiều càng nhìn hai người bọn họ càng không thể tin được, rất lâu sau cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng hiểu rõ hôm nay mình đóng vai gì.Cô ta cuối cùng cũng biết được mục đích hôm nay của Diệp Vinh Thiên là lợi dụng cô ta để cho Đỗ Tiểu Vỹ ăn giấm chua, cũng như để cô hiểu rõ anh mãi mãi sẽ không bao giờ cô và chọn cô.Vừa xấu hổ vừa bực bội, Trần Kiều Kiều không chịu đựng được màn tình tứ của họ nên cô ta đứng dậy cầm lấy túi xách rồi chạy ra ngoài.“Diệp Vinh Thiên, tốt nhất hôm nay anh nên cho em một lời giải thích rõ ràng!” Đỗ Tiểu Vỹ lạnh nhạt uy hiếp Diệp Vinh Thiên.“Vợ à, có chuyện gì thì chúng ta về nhà rồi hẵng nói đi!” Hôm nay thật sự là một ngày rất đẹp, sớm biết như vậy đã sớm đưa Trần Kiều Kiều tới đây để tiết kiệm được nhiều ngày không cần phải tốn sức rồi.“Vợ, ai là vợ của anh, anh thử gọi một lần nữa thử xem!”“Em đừng có mà chối như vậy, mới vừa nãy có rất nhiều đều nhìn thấy cả rồi đó, em đồng ý rồi!” Diệp Vinh Thiên vội vàng lấy những người xem náo nhiệt ra nói.“Aiya! Tiểu Vỹ à, cô cũng thật không thú vị chút nào. Hóa ra cô sớm đã quen biết với anh chàng đẹp trai này rồi. Nhưng cũng khiến chúng tôi đau khổ lắm đấy nhé, bọn tôi còn đoán già đoán non mãi là anh ấy rốt cuộc đã nhìn trúng ai trong số bọn tôi nữa đó.” Mấy chị em cùng làm thêm trong cửa tiệm cũng phụ họa theo: “Chuyện tốt như vậy mà cô còn không đồng ý, anh đẹp trai đừng để ý đến cô ấy nữa, bọn em ở đây chỉ cần anh gật đầu một cái thôi là ai cũng đồng ý hết!”“Này này này, các cô có ý gì vậy hả, cái gì đang xảy ra vậy hả? Anh ấy giờ đã là hoa đã có chủ rồi nhé!” Cô vô thức ôm lấy cánh tay của Diệp Vinh Thiên. Sao cô lại không biết anh được hoan nghênh như vậy nhỉ? Xem ra chỉ có kết hôn mới là an toàn nhất thôi, giờ cô nguyện ý “thuận theo tự nhiên”.Diệp Vinh Thiên gật đầu như giã tỏi, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa!“Nhất định phải gửi thiệp đám cưới cho chúng tôi đấy!” Một nhóm người tiễn họ ra khỏi cổng lớn.“Vinh Thiên, em hồi hộp quá, phải làm sao đây?” Vẻ buồn rầu hiện rõ trên mặt Đường Tiểu Vỹ. Mặc dù hôm đó cô đã gặp ba mẹ anh rồi, nhưng hôm nay không chỉ là thăm hỏi chính thức thôi mà còn là đi với tư cách là con dâu nữa. Cô sao có thể thoải mái được chứ?“Đừng lo lắng quá, họ sẽ không làm khó phụ nữ có thai đâu!” Diệp Vinh Thiên khúc khích cười, hiếm khi anh thấy cô căng thẳng như vậy.“Anh rõ ràng biết là em không có mà!” Cô không thể nói dối được.“Ai nói chứ, có khi bây giờ có rồi cũng nên đó!” Anh xấu xa liếc nhìn về phía bụng của cô.Mặt Đỗ Tiểu Vỹ đỏ bừng, quở mắng: “Anh còn dám nói năng bậy bạ à?”“Đừng đùa nữa, tới rồi!” Anh hù dọa cô. Quả nhiên cô trở nên khuôn phép hơn.“Tới rồi? Đây thực sự là nhà cũ của anh đấy à?” Đỗ Tiểu Vỹ trừng to hai mắt. Cô cứ tưởng nó sẽ đúng như tên gọi của nó là một căn nhà cũ kĩ chứ, không ngờ rằng nó lại là một ngôi biệt thự nhỏ đến bình thường.“Nhà cũ của anh cũng được đấy chứ. Thế sao anh lại dọn ra khỏi chỗ này, hay là anh có mâu thuẫn gì đó với ba mẹ anh nên mới dọn ra khỏi nhà?” Cô nghiêm túc hỏi Vinh Thiên.“Tất cả đều không phải, chỗ kia đi làm gần hơn nên anh mới chuyển qua đó.” Anh nhịn không được mà bật cười. Đầu óc của cô luôn suy nghĩ lạ lùng như vậy sao?“Chỉ đơn giản vậy thôi á?” Cô không tin lắm, đáng ra phải có tình tiết gì đó mới đúng chứ.“Vậy chứ em muốn sao nữa?” Anh hỏi lại cô.“Này này, theo như cái tính tình xấu xa của anh thì 80% là anh bị họ đuổi ra khỏi nhà!” Cô đoán thế.“Nói bậy! Nhanh vào nhà đi thôi!” Anh đẩy cô vào nhà còn anh thì dừng lại.Trên bàn cơm, Đỗ Tiểu Vỹ căng thẳng đến nỗi không ăn được bao nhiêu cơm hết.Mặc dù đã từng tiếp xúc với ba mẹ anh rồi, nhưng sau khi biết họ chính là ba mẹ của Vinh Thiên, thì cô càng không thể thả lỏng bản thân được.Mẹ Diệp một bên vừa hái rau đưa cho Đỗ Tiểu Vỹ một bên vừa nói chuyện hòa nhã với cô.Ngược lại ba Diệp trừ vài câu lễ phép khách khí ra thì sắc mặt từ đầu đến cuối không có gì thay đổi cả, không vui vẻ nói chuyện cũng không lạnh nhạt thờ ơ, điều này càng làm cho Đỗ Tiểu Vỹ thấy căng thẳng hơn.Chủ đề nói chuyện vòng qua vòng lại cuối cùng cũng tới chuyện hôn sự. Ý tứ ẩn đằng sau câu nói của hai vị trưởng bối nhà họ Diệp đều là nhắc đến con cái và muốn bọn họ cưới sớm một chút.Đỗ Tiểu Vỹ không biết nên khóc hay nên cười, trong lòng lại càng cảm thấy có lỗi. Cô dùng ánh mắt ám chỉ Diệp Vinh Thiên, ý muốn để anh nói rõ mọi chuyện. Mấy chuyện như thế này sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ ra ngoài, giấu được nhất thời chứ không giấu được cả đời. Trong lòng cô không những hoảng sợ mà còn thấy khó chịu, cảm giác bản thân hiện tại thật sự giống như mẹ có vinh hiển đều là nhờ con cái vậy, vậy nên bước chân vào nhà giàu cũng rất dễ. Nhưng đứa trẻ đó là giả, căn bản là chẳng có đứa con nào tồn tại cả. Nhưng Diệp Vinh Thiên tuyệt nhiên chẳng để ý đến ánh mắt hay hành động gì của cô cả.Mẹ Diệp đã in toàn bộ thiệp mời đám cưới rồi và đang đưa cho cô ấy xem. Ôi! Không được, nếu không nói thì sẽ không kịp mất. Mẹ Diệp còn đang chờ cô đồng ý và chuẩn bị đi phát thiệp mời. Nếu anh đã quyết không nói thì cô nói là được rồi, bàn tay đang cầm thiệp mời đám cưới mà mẹ Diệp đưa cho cô cũng đang lặng lẽ run rẩy. Cô nuốt nước bọt và hạ quyết tâm.“Bác, bác gái, con có chuyện muốn nói với mọi người ạ.” Cô biết hiện tại không phải là thời điểm tốt nhất để nói chuyện này nhưng cô nhất định phải nói ra.“Chuyện gì vậy? Không hài lòng với thiết kế của thiệp mời cũng không sao, cháu cứ nói rồi chúng ta sẽ đi sửa, dù sao nó cũng sẽ không được phát đi.” Mẹ Diệp không hiểu tại sao nhưng vẫn nói năng rất tử tế.“Không phải, không phải ạ. Cháu thấy rất hài lòng ạ. Là về chuyện khác ạ, cháu, cháu không thể giấu giếm mọi người được.” Đỗ Tiểu Vỹ suýt chút nữa không kìm được mà bật khóc rồi, cô thật sự không ngờ rằng mẹ của Diệp