Q1 – CHƯƠNG 119: TỨC CHẾT HẮN RỒI
Dịch giả: Luna Wong
“Cho ngươi!” Bả Tử đưa mặt nạ bảo hộ cho Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi đoạn hậu, ta đánh tiên phong!”
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt, “Ngày hôm nay ngươi thoải mái a.”
Lúc này Bả Tử một thân máu, cũng không biết là của hắn, hay là của người khác.
“Quế vương gia!” Đỗ Cửu Ngôn không mang mặt nạ bảo hộ, tiến lên chắp tay nói: “Chúng ta chính là ba người, lao hơn trăm nghìn người của người xuất động, ngẫm lại, thực sự là thêm phiền toái cho người a.”
Quế vương gật đầu, “Không có việc gì. Chờ ngươi chết, gia sẽ không phiền toái.”
“Vậy cũng không dễ dàng.” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Quế vương, đây là lần đầu tiên nàng chính mắt đánh giá đối phương, niên thiếu hai mươi mốt hai mươi hai, da oánh nhuận, môi hồng răng trắng, một đôi mày kiếm kiệt ngạo bay xéo, hai tròng mắt sáng loáng, như sao trời, miễn cưỡng một mắt trừng qua, nhìn quanh sinh huy, sáng kinh người.
Vóc dáng của hắn cực cao, nằm thế, một đôi chân thon dài kéo rất xa.
“Uổng cho có vóc người và da mặt này!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phế vật như vậy, nên sinh giống heo!”
Thái Trác Như khổ cực không ngớt, nhịn không được bật cười, “Miễn bàn heo, ta muốn nôn!”
“Được rồi, không nói heo. So hắn với heo, đều là vũ nhục heo!” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Quế vương thiêu mi nói: “Liên quan đến chết, ta sẽ không tranh trước, người cao quý như vương gia, dù thế nào cũng nên chết trước bảy tám chục mới được.”
Ta chết?” Quế vương đứng dậy, ngồi dứt khoát hẳn hoi, trên không trung bún tay một cái.
Va!
Binh phía sau hắn, tản ra, xếp thành hàng, cung tiễn hắc áp áp hướng về phía bọn họ.
“Ngươi nói, chúng ta rốt cuộc ai chết trước?” Quế vương nói.
Bả Tử nhích lại gần bên người Đỗ Cửu Ngôn, nắm đao, lạnh lùng nói: “Ta đoạn hậu!”
“Đi sang một bên, quay về thu thập ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn đạp Bả Tử một cước, Bả Tử sửng sốt, nhìn chân mình chằm chằm, khóe miệng run lên, tiếu ý câu quanh miệng.
Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía đối diện, hắc cười: “Bún ngón tay a, ta cũng biết a!” Lúc nói chuyện, nàng cũng học Quế vương, giơ tay lên, hướng phía không trung bún một cái.
Thanh âm ùng ùng, từ phía sau Quế vương truyền đến, không ngừng tiếp cận.
Quế binh tản ra, Quế vương đứng dậy nhìn sau, chỉ thấy Quách Đình mang theo hơn năm trăm người vọt tới bên này, thoáng cái vây hai trăm người của hắn vào giữa!
“Tiếng búng tay của ta vang hơn lợi hại hơn của vương gia a.” Đỗ Cửu Ngôn nhẹ nhàng cười, “Không biết ngươi chết lúc nào, xem ra hôm nay là ta không chết được.”
Quế vương chỉa về phía nàng, cả giận nói: “Ngươi có bản lĩnh thì đừng chạy.”
“Một khắc cũng không muốn nhìn thấy gương mặt này của vương gia, nên thứ cho không phụng bồi!” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, hướng về phía Quách Đình nói: “Quách đại nhân, lần này ngươi cũng không thể để đám người này chạy nữa.”
Quách Đình chắp tay, trả lời: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Quách mỗ nhớ ở trong lòng.”
“Được! Tri ân phải báo đáp, mới là hảo nam nhi.” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Quế vương chớp chớp mắt, “A vương gia! Đỗ mỗ đây cáo từ, hôm nay khoản đãi của ngươi, tương lai lại tìm cơ hội trả lại ngươi!”
Dứt lời, ba người thúc ngựa chạy ra khỏi quan đạo.
“Đứng lại!” Quế vương quát dẹp đường, cung phía sau hắn kéo ra tạo ra một tiếng…
Người của Quách Đình cũng tiến lên một bước, cung trong tay cũng phát ra âm thanh, hướng bọn họ!
bookwaves.com
Trong ngoài vòng tròn, giằng co lẫn nhau, Quế vương chỉ có thể trơ mắt nhìn Đỗ Cửu Ngôn, càng chạy càng xa, cuối cùng tiêu thất ở trong tầm mắt.”
Quách Đình!” Quế vương nhìn chằm chằm Quách Đình, “Ngươi chán sống?”
Quách Đình rầm một tiếng quỳ xuống, người của hắn cũng quỳ xuống theo, đồng nói: “Cầu vương gia khí ám đầu minh, hồi kinh!”
“Khuyên ta hồi kinh?” Quế vương bị tức đến cười, ngồi xuống khom lưng nhìn Quách Đình, dùng sống dao vỗ vỗ mặt của hắn, “Mặt của ngươi không nhỏ a!”
Quách Đình trực đĩnh đĩnh quỳ, nói: “Cầu vương gia hồi kinh!”
Áp giải Quế binh hồi kinh, nửa đường lại để Quế binh lặng yên không tiếng động chạy mất, Quách Đình không dám tay không trở về, nên hắn mang theo năm trăm người vốn có, như cô hồn dã quỷ đi Trấn Viễn phủ.
Sắp đến Trấn Viễn phủ thì nhận được quân báo của Cầu Chương, để hắn sau chính ngọ mùng bốn chờ ở ngoài Trấn Viễn phủ năm mươi dặm!
Chờ Đỗ Cửu Ngôn xuất hiện, bún tay làm báo.
Về phần để hắn tới làm gì, Quách Đình không biết, thế nhưng hắn nhất định phải tới.
Dù là Quế vương giết hắn, hắn cũng không thua thiệt, chết trong tay Quế vương, tốt hơn so với trong tay thánh thượng… Chí ít, người nhà của hắn sẽ không chịu liên lụy, còn nhận được lời khen.
Buôn bán này, trong lòng Quách Đình rất rõ ràng.
Ngày hôm nay hắn dẫn người đến, chờ ở chỗ này, lúc đầu vẫn không rõ, nhưng chờ đến ngoài Trấn Viễn phủ năm mươi dặm đợi nửa ngày, cư nhiên thấy Quế binh ngừng lại cách hắn ba dặm.
Mà Quế vương chợp mắt trên nhuyễn tháp.
Lúc này, hắn đã hiểu, Đỗ Cửu Ngôn tới cứu người, mà nàng cũng đoán chắc Quế vương lại ở chỗ này đặt mai phục, nên để hắn ở chỗ này.
Không nghĩ tới, không chỉ chờ đến Quế binh, còn ngoài ý muốn ‘thu hoạch’ luôn vương gia.
“Ngươi đoán ta có thể cho ngươi mặt mũi, trở về hay không?” Quế vương nhìn Quách Đình.
Quách Đình diện vô biểu tình, “Cầu vương gia hồi kinh.”
“Hồi kinh, hồi kinh!” Quế vương đứng dậy, tự mình động thủ, ấn Quách Đình đánh một trận, “Ngươi nói ngươi là ngốc phải không, hắn bảo ngươi đến thì ngươi đến, ngươi theo họ hắn sao?”
“Tức chết ta, nếu không phải ngươi gia đã bắt hắn, thứ thành sự bất túc bại sự có thừa.”
Ngừng lại, mặt mũi Quách Đình bầm dập, gãy một đoạn xương đùi, trong lúc không người dám tiến lên đây can ngăn, Quách Đình cũng không có hoàn thủ.
Quế vương đánh mệt mỏi, nhìn Quách Đình nằm trên mặt đất sắc mặt kích động, chỉ vào mũi hắn, nói: “Cút cút cút, lại để cho gia thấy ngươi, gia lột da của ngươi ra!”
Tức chết hắn, ngày hôm nay thực sự là tức chết hắn, Quế vương thở phì phò sải bước đi, người của hắn cũng theo ở phía sau, hô lạp lạp lên ngựa, một trận bụi bặm, tiêu thất trên quan đạo.
bookwaves.com
“Cung tiễn vương gia!” Sắc mặt Quách Đình kích động, viền mắt ửng đỏ, người của hắn bắt đầu đỡ hắn, “Đại nhân, thuộc hạ mang nhuyễn tháp cho ngươi, người nằm xuống trước, chờ đến Tân Hóa tìm đại phu.”
Quách Đình lắc đầu, “Tốc tốc chuẩn bị xe ngựa, đi kinh thành thỉnh tội!”
“Đại nhân, vết thương của người, cũng không nhẹ!” Thuộc hạ của hắn nói.
Quách Đình quay đầu lại, nhìn thuộc hạ của mình, nở nụ cười, cười ha ha, “Ngươi nói, một đứt một cái đùi so với đứt một cái cổ, cái nào nghiêm trọng?”
“Đại nhân!” Thuộc hạ đã hiểu, chắp tay nói: “Lập tức đi tìm xe ngựa tốt, hành trình ngày đêm, tiễn đại nhân đi kinh thành.”
Quách Đình gật đầu.
Quế vương đánh một trận, nhìn là đánh, thật là cứu hắn. Chỉ