Q1 – CHƯƠNG 120: ĐẠI NHÂN BẢO TRỌNG
Dịch giả: Luna Wong
“Ngô thống lĩnh.” Bả Tử tiến lên chắp tay, nói: “Chúng ta lại gặp mặt.”
Nhãn tình của Ngô thống lĩnh sáng lên, “Bả Tử, ngọn gió nào thổi ngươi đến, đến công tác sao?”
“Cùng bằng hữu làm việc đi ngang qua Tân Hóa.” Bả Tử mỉm cười, giới thiệu Đỗ Cửu Ngôn, “Đây là hảo huynh đệ của ta Đỗ Cửu Ngôn, vị này chính là Thái Trác Như.”
Ngô thống lĩnh nhất thời ngưng mi, ghét bỏ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi là huynh đệ với gian tặc này?”
“Ngô thống lĩnh, nàng là tụng sư. Tất cả đều là làm theo pháp luật, đạt thành tố cầu của người thỉnh tụng mà thôi. Hắn rất tốt, một bụng chính khí. Hiểu lầm trong đó, còn thỉnh Ngô thống lĩnh bao dung, từ đó hóa giải, mọi người cũng đều là bằng hữu.”
“Hắn, một bụng chính khí?” Ngô thống lĩnh cười ha ha, lại phi, “Quên đi, ngày hôm nay nể mặt mũi của ngươi, ta không làm khó dễ hắn, bất quá nếu có lần sau nữa, sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Bả Tử chắp tay nói tạ ơn, ba người vào cửa thành.
“Thế nào thành thật như thế, ta nghĩ đến ngươi sẽ cãi nhau?” Bả Tử mỉm cười nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại trượng phu co được dãn được!”
Bả Tử cười ha ha.
Buổi chiều, Đỗ Cửu Ngôn đi bái phỏng Cầu Chương.
Cầu Chương dựa vào ghế, nhận và giữ hồ sơ ngủ gật như gà con mổ thóc, Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, đi tới nói: “Đại nhân, trong mộng có gặp ta không?”
“Ai nha!” Cầu Chương sợ vừa nhảy, che ngực, “Ngươi, Đỗ Cửu Ngôn?”
Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói: “Nếu giả bao đổi.”
“Xông Trấn Viễn phủ sống trở về, rất giỏi a.” Cầu Chương đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, “Làm sao, Quách Đình có giúp ngươi một tay không?”
Đỗ Cửu Ngôn tự đổ trà uống, “Có giúp. Phỏng chừng ta đi rồi hắn ít nhất bị gãy tay hoặc chân.”
“Gãy chân tốt, gãy chân tốt hơn rơi đầu. Xem ra Quế vương cũng không phải ý chí sắt đá.” Cầu Chương thở phào nhẹ nhõm, “Lần này ngươi rốt cuộc kết giao được Quách đại nhân, tương lai ở thế hệ này của Tây Nam, không ai dám chọc giận ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, hỏi: “Hắn sẽ không bị xuống chức?”
“Vậy ngươi xem Quách đại nhân, hắn tuy là võ quan không có sư môn, thế nhưng hắn uống máu hảo huynh đệ, cũng ngũ quân đô đốc phủ tả quân đô đốc, rất được thánh thượng tin cậy. Chuyện này không làm được hắn vẫn có thể được khen ngợi.”
Đỗ Cửu Ngôn lộ ra biểu tình nguyên lai như vậy, “Vậy chúc mừng hắn thành công vượt qua một kiếp.” lại hướng về phía Cầu Chương khom khom, “Nói vậy, Quách đại nhân sẽ thay ngươi nói tốt vài câu, chỗ ngồi kế tiếp, đại nhân người muốn đi nơi nào thăng chức a?”
“Đi, cũng không thể nói lung tung.” Cầu Chương nín cười, nhìn hai bên một chút, ghé vào bên tai Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Bổn quan có thể phải hồi kinh, về phần bình điệu vẫn là thăng, cũng không biết.”
Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha một tiếng, “Hồi kinh tốt, khó tránh khỏi đại nhân có thể ở trước khi về hữu, làm được các lão một lần.”
“Ta, các lão?” Cầu Chương phất tay, “Nếu ta có thể làm kinh quan ngũ phẩm trước khi về hưu, không chết không tàn không có tiếng xấu, coi như là Bồ Tát phù hộ.”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Vậy chờ lúc đi, ta nhất định phải đi trước mặt Bồ Tát cúi đầu lạy cho đại nhân người, thỉnh Bồ Tát phù hộ đại nhân không chết không thảm không có tiếng xấu, bình an được ngũ phẩm trước khi về hưu, áo gấm về quê.”
Cầu Chương dùng hồ sơ trong tay gõ đầu của Đỗ Cửu Ngôn một cái, “Bổn quan thế nào càng nhìn ngươi càng thuận mắt.”
“Đại nhân cảm thấy ta không vừa mắt, là vấn đề của đại nhân, hiện tại ngươi thay đổi bình thường, dĩ nhiên là thuận mắt.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Cầu Chương cười ha ha.
bookwaves.com
“Bất quá đại nhân, sau khi hồi kinh quan cấp của ngươi, chỉ sợ là phải nghèo mấy năm.” Đỗ Cửu Ngôn tiếc nuối nói.
Kinh quan không bằng quan huyện đây là ai cũng biết, thế nhưng ở kinh thành dễ kết giao đồng liêu, cơ hội thăng thiên lớn hơn nữa.
Mỗi chỗ có cái lợi riêng, có hậu trường, đều là mấy năm phóng ra ngoài vớt ít tiền, sau đó chuẩn bị hồi kinh, cầm tiễn và tư lịch từng bước một lên chức.
Nhưng loại như Cầu Chương, rõ ràng không được, hắn lớn tuổi, hồi kinh chịu không được hai mươi năm.
“Nói bậy, bổn quan thanh liêm, thanh liêm vì nước vì dân. Nghèo sợ cái gì, bổn quan chỉ sợ không thể ra sức vì nước, vì quân phân ưu!” Cầu Chương khoát tay, hướng về phía trời, hào khí can vân.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Tiền đủ rồi, kiếp này kiếp sau cũng xài không hết.” Cầu Chương ép lại, thanh âm rất nhẹ, “Nên, bổn quan muốn làm chút chuyện thật, trước khi chết nếu như có thể làm một đại sự lưu danh thiên cổ, để người tán dương, đời này đáng giá.”
“Đại nhân anh minh!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Đại nhân, trước khi đi nghìn vạn lần phải an bài tốt mỏ của ta. Người khác có thể tán dương hay không thì không biết, nhưng ta và hài tử ta, sẽ tán dương người.”
Cầu Chương xì một tiếng khinh miệt, “Yên tâm, tất cả ta an bài xong, trong ngoài nha môn cũng sẽ chiếu ứng. Về phần Ngô thống lĩnh bên kia, bổn quan trước khi đi nhất kéo hắn xuống, như vậy dù là tri huyện mới nhậm chức tới, ngươi cũng không cần sợ.”
“Đại nhân nhất định được đền bù như nguyện, chờ tương lai ta đi kinh thành, đại nhân người cũng không nên đóng cửa từ chối tiếp khách, làm bộ không biết a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Cầu Chương suy nghĩ một chút, “Lời có nghe nói trước, nếu như ngươi lăn lộn tốt, bổn quan dĩ nhiên là biết. Nếu như đi kinh là bởi vì chịu hầu xử trảm, bổn quan tất nhiên sẽ làm như không thấy, chỉ cầu không chọc mùi tanh tưởi.”
“May là ta cũng nghĩ như vậy, không thôi ta là sắp tức chết.” Đỗ Cửu Ngôn thở dài.
Cầu Chương cười ha ha, cảm thấy cùng Đỗ Cửu Ngôn thật là có chuyện nói không hết, “Tiểu tử ngươi, sớm muộn gì cũng thú một tức phụ lợi hại, mỗi ngày quản ngươi.”
“Đại nhân, ta có nhi tử.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Lại thú tức phụ, ta có hại a.”
Cầu Chương không nói gì.
Buổi tối, Đỗ Cửu Ngôn và Cầu Chương cùng nhau ăn cơm tối, thời gian trả tiền, Đỗ Cửu Ngôn không moi bạc, Cầu Chương trừng nàng, “Ngươi là vãn bối, ngươi trả tiền.”
“Ngươi là trưởng bối, ta kính trọng người.”
“Trả tiền chính là kính trọng.”
“Kính trọng là ý, không quan hệ với vàng bạc tục vật.”
“Vậy ngươi nói, làm sao bây giờ. Bổn quan không mang tiền.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, ngoắc