Q1 – CHƯƠNG 164: HIỆN TRƯỜNG ÁN PHÁT
Dịch giả: Luna Wong
Quế vương đứng ở trước mặt nàng, mang mũ cánh chuồn, quan phục mới xanh lá cây, tốt xấu độ dài che được mắt cá chân, nhìn qua thư thái một ít.
“Đỗ Cửu Ngôn, Tứ Đường hạng xảy ra nhân mạng án, có dám cùng ta đánh cuộc hay không? Một vạn lượng tiền đặt cược, cộng thêm một hứa hẹn, xem ai tìm ra hung thủ trước.”
“Ta không thiếu tiền.” Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn, lôi kéo củ cải nhỏ đi, lại bị củ cải nhỏ kéo lấy, thấp giọng nói: “Cha a, một vạn lượng a. . . Hắn đần như vậy, nhất định là ngươi thắng a.”
Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của nhi tử, “Hắn nói có thể tin, heo cũng biết bay.”
“Tiểu hài tử, ” Quế vương nhìn củ cải nhỏ, “Khuyên nhủ cha ngươi đi, một vạn lượng nga. . . Các ngươi phải đánh bao nhiêu quan ti, mới có thể giành được.”
Củ cải nhỏ liên tục gật đầu ở trong lòng, mắt lom lom nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
Nếu như nàng không đáp ứng, phỏng chừng củ cải nhỏ sẽ nhắc mấy ngày liền! Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, nói: “Sẽ không đổi ý? Phát một thề độc, ta nghe một chút.”
Quế vương ngưng mi, không vui nói: “Mặt ngươi thật lớn, để ta phát thề độc, ngươi chịu được sao?”
“Chịu được.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương hừ một tiếng, “Phát thì phát!” Suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như ta nuốt lời, để mười một phòng phu nhân của ta, “Hắn nói phân nửa, Hàn Đương nhắc nhở: “Gia, là mười bốn phòng.”
“Để mười bốn phòng phu nhân của ta đều chạy.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn híp mắt nhìn hắn, khinh thường nói: “Chạy cho ngươi thú mới, người không có lương tâm đều giống ngươi.”
“Lời vô ích nhiều quá đó, được chưa, nói câu xem.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nói trước, hứa hẹn là cái gì?”
“Ta thắng, ngươi không được làm tụng sư nữa, đi thả ngựa cho ta!” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta đây thắng, ngươi lập tức cút khỏi Thiệu Dương, trở lại kinh thành làm mimi boy.”
“Ngươi nhất định phải thua.”
Quế vương mang theo ba người đi Tứ Đường hạng, Đỗ Cửu Ngôn đưa củ cải nhỏ về nhà.
Củ cải nhỏ dặn dò: “Cha a, ngươi phải nghiêm túc chút a, nhất định phải thắng được một vạn lượng bạc của hắn về.” Lúc nói chuyện giơ giơ quả đấm nhỏ, “Cho hắn chút dạy dỗ.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Chỉ với chỉ số thông minh của hắn, cha ngươi làm sao sẽ thua.”
“Ân. Vậy cũng được.” Củ cải nhỏ gật đầu, tự chạy vào nhà, Đỗ Cửu Ngôn đi Tứ Đường hạng.
Bên này tới gần thành tường, rốt cuộc cũng là khu dân nghèo của Thiệu Dương, phòng ở thấp bé lụi bại, láng giềng đứng ở xem náo nhiệt mặc rách rưới.
“Đỗ tiên sinh tới.” Có người hô: “Đỗ tiên sinh, người người quan ti của Phó gia sao?”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Nhà này họ Phó, đã xảy ra chuyện gì?”
“Sáng sớm hôm nay Chu thẩm tử phát hiện Phó Vũ treo cổ ở nhà, đệ đệ nàng ở trong phòng.”
“Dùng dây eo siết cổ, buộc khung giường thắt cổ chết.” Người nói chuyện còn hình dung một chút.
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, “Nhà hắn chỉ có hai người, không có người khác?”
“Đúng vậy, Phó Vũ lúc mười hai tuổi cha nàng sinh bệnh chết, không qua nửa năm nương nàng cũng đi. Phó Vũ mang theo Phó Kiều hai tuổi ở chỗ, kỳ thực tỷ đệ hai người cũng là thương cảm, thế nhưng Phó Vũ không học giỏi. . . Ai. . . Thực sự không mặt mũi nói.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu với mọi người vào viện tử.
Bookwaves.com.vn
Viện tử rất nhỏ, tổng cộng ba gian phòng, trung gian là nhà chính, hai bên là ngọa thất, trù phòng thấp bé hợp với ngọa thất mặt đông.
Bất quá tuy rằng cũ nát, nhưng trong viện dọn dẹp rất sạch sẽ, góc tường dưới mái hiên có đống củi gỗ, cũng đặt rất ngay ngắn.
Lúc này, tất cả mọi người ở trong phòng ngủ bên phải, Tiêu Tam và Oa Tử mấy người bộ khoái đứng ở dưới mái hiên nói, nhìn thấy Đỗ Cửu Ngôn tiến đến Tiêu Tam sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua trong phòng, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Hắn và ta đánh đố.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ Quế vương khom người kiểm tra ngăn tủ trong phòng, “Ta liền tới.”
Khóe miệng Tiêu Tam run lên, chỉ chỉ bên trong nói: “Chết một nữ tử, năm nay mười bảy, năm ngoái bắt đầu là hoa nương, bởi vì dung mạo thanh tú, có người nói sinh ý rất tốt.”
Vào cửa Đỗ Cửu Ngôn từ ngôn từ của láng giềng đã đoán được. Một tỷ tỷ mang theo đệ đệ sống, vốn phải là đối tượng được láng giềng yêu thương trợ giúp, hôm nay lại người mọi người cấm kỵ không nói, nói vậy trong đó có càn khôn.
Chết như thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Tiêu Tam lắc đầu, “Thi Đại vẫn đang tra nghiệm. Xem bề ngoài, người chết mặc một bộ trung y, trên cổ buộc đại eo của mình, trên giường rất loạn phân không ra có phải từng có tranh đấu hay không, nhìn như là tự sát.”
Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ trong phòng ngủ, “Ta vào xem.”
Tiêu Tam theo tới cửa.
Quế vương chắp tay đứng ở bàn trang điểm bên cạnh, đầu lông mày hơi ninh, như có điều suy nghĩ, ba thường tùy của hắn đứng dựa tường, không dám phá hư hiện trường.
Thi Đại khom người kiểm tra thi thể, phía dưới chăn lộ ra một đoạn cánh tay, gầy teo phảng phất bẻ cái là gãy, mặt trên có vết roi lung tung.
Trừ bọn họ ra, bên cửa phòng còn một đứa bé ngồi chồm hổm, đưa lưng về phía cửa, bóng lưng ốm, mặc hạt y màu xám tro, rất ngăn nắp sạch sẽ.
Tiểu hài tử vẫn ngồi chồm hổm nhìn dưới mặt đất, lấy tay đùa bỡn hòn đất tròn trên mặt đất, Đỗ Cửu Ngôn đi tới, cũng ngồi xổm trước mặt tiểu hài tử.
“Có mệt hay không, đứng lên nghỉ một lát?” Nàng hỏi.
Tiểu hài tử rất thẩn thờ nhìn nàng một cái, lại cúi đầu xuống, Đỗ Cửu Ngôn khẽ run. . .
Là nam hài ở trên đường lúc nãy.
Lẽ nào hắn vừa ở trên đường, là muốn mời nàng tới đây?
“Ăn cơm chưa?” Đỗ Cửu Ngôn khom lưng nhìn hắn, tiểu nam hài một tay siết, một tay như trước đùa bỡn viên đất tròn, phảng phất không nghe thấy chuyện quanh thân.
Nàng thở dài.
“Phó Kiều, ta tận lực.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu tiểu hài tử, Phó Kiều ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, lạo cúi thấp đầu đùa bỡn viên đất tròn.
Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy đứng dậy đi tới trước mặt Thi