Q1 – CHƯƠNG 4: TÍNH SỔ THÔI NÀO
Editor: Luna Huang
Lại Tứ xoa xoa gậy gộc, đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, nữ nhân điên này cư nhiên không điên, còn lừa được một thỏi vàng.
Thật dễ lừa, đêm nay hắn có thể mang theo thỏi vàng đó đi đánh bạc rồi.
“Lại Tứ.” Ngân Thủ đi phía trước cản lại, “Ngươi muốn làm gì?”
Lại Tứ phi hắn một cái: “Cút sang một bên, lão tử nói, không đến phiên ngươi chen miệng.” Khi nói, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Người điên, giao vàng ra đây, không thôi lão tử giết chết ngươi.”
Ngân Thủ tức giận muốn lên, bị Trần tiên sinh kéo lại.
“Ngươi dám.” Củ cải nhỏ cản ở phía trước, hùng hổ, “Không cho phép khi dễ nương ta.”
Lại Tứ cười ha ha một tiếng, “Chưa đủ lông đủ cánh, dám ở ra oai trước mặt lão tử, cút!” Lúc nói chuyện, vung tay lên, “Lên cho ta, giết chết bọn họ đêm nay mấy gia vào thành tiêu dao.”
Bảy khất cái thêm hăng hái, vẻ mặt hèn mọn cười.
Đỗ Cửu Ngôn thả nhi tử ra sau, hướng về phía Lại Tứ ngoắc ngoắc tay, “Việc này dễ làm. Chúng ta giao thủ, ngươi đánh thắng được ta, hai tay dâng vàng, nếu như đánh không lại. . .”
Nàng sờ sờ cái trán, “Chúng ta liền thanh toán nợ lúc trước.”
“Ha ha.” Lại Tứ nghe thấy chuyện buồn cười nhất, cười tiền phủ hậu ngưỡng, “Chỉ bằng ngươi, so với ta?”
Nữ nhân này buổi sáng hắn đã thử qua, chính là một người điên không có nhiều lực.
Dư quang của Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, ngữ khí khiêu khích, “Không dám?”
“Buồn cười!” Lại Tứ gắt một cái, “Nội trong ba chiêu, không đánh chết ngươi, xem như lão tử thua!”
Lúc nói chuyện xông qua bên này.
Người phía sau Đỗ Cửu Ngôn ai nấy đều hách một thân mồ hôi lạnh, củ cải nhỏ hô: “Nương, cẩn thận.”
“Tiểu cửu, ngươi đánh không lại hắn.” Trần tiên sinh sốt ruột, cho rằng Đỗ Cửu Ngôn quá xung động, Lại Tứ có công phu, lần trước Ngân Thủ mang theo ba người cũng không đánh lại Lại Tứ.
Nếu không phải là bởi vì đánh không lại, bọn họ cũng không có khả năng bị Lại Tứ áp chế.
Ngân Thủ nhặt tường gạch lên, dùng bất cứ giá nào xông lên, “Tiểu cửu tránh ra! Ta lên.”
Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người chuẩn bị xong cho trận ác chiến.
Đỗ Cửu Ngôn kinh ngạc nhìn về phía mọi người, không có dự liệu được, dưới cảnh ngộ lúng túng tình cờ, bọn họ sẽ thông suốt bảo hộ các nàng.
“Nương.” Củ cải nhỏ thấp giọng nói: “Tiên sinh bọn họ rất tốt với chúng ta.”
Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của củ cải nhỏ, đạm đạm nhất tiếu, nói: “Nhờ phúc của ngươi!”
Vọng Thư Uyển.com
Một người thất thần, động tác của Lại Tứ rất nhanh, nâng gậy gộc lên nảy sinh ác độc đánh xuống.
Ngân Thủ đi phía trước, Đỗ Cửu Ngôn lách người tránh hắn, cười nói: “Xem đây!”
Nàng đứng vững ở trước, gậy gộc cách nàng chưa tới một tấc.
Trần tiên sinh sợ nhắm mắt lại. . . Mà thôi, củ cải nhỏ để hắn nuôi, cũng coi như hồi báo ân cứu mạng mới vừa rồi của tiểu cửu.
Ngân Thủ che mắt, không đành lòng nhìn thẳng.
Nhưng, rất đáng tiếc, gậy của Lại Tứ lại đánh vào khoảng không rồi hạ vào trên tường, đập bể cục gạch, mảnh nhỏ bay loạn, ánh mắt của Lại Tứ híp lại, hắn xoa mắt phát hiện căn bản không có thân ảnh của Đỗ Cửu Ngôn.
“Ngu xuẩn.” Đỗ Cửu Ngôn ở bên người hắn nói.
Lại Tứ quay đầu, không tìm được người.
Phanh! Một quyền quẹt ngang đến, đánh vào mũi hắn, tiếng sống mũi gãy đặc biệt vang, Lại Tứ lớn như vậy lần đầu tiên nghe được.
Không đẹp.
“A!” Máu mũi phun ra ngoài, Lại Tứ che mũi, vừa kinh vừa sợ, “Kỹ nữ thối này, lão tử giết chết ngươi!”
Giơ gậy lưng tung, đánh vào trên tường, tường gạch nát, lại đánh mặt đất, mặt đất bị đánh ra một lỗ hỏng, Lại Tứ thành một con chó điên, nhe răng trợn mắt tru lên.
“Ngu xuẩn.” Đỗ Cửu Ngôn hiện ra sau lưng hắn, “Bên trái.”
Lại Tứ căn bản không biết Đỗ Cửu Ngôn động thế nào, căn bản không tìm được người, lập tức, hắn nghe được một tiếng răng rắc, đau nhức dưới nách kéo tới.
Một quyền này, nhanh, chuẩn, ngoan.
Lại Tứ ôm xương sườn, tru lên.
“Tiếp!” Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi nói.
Lại Tứ hô huynh đệ của mình: “Còn ngớ ra cái gì, giết chết nàng a.”
Bảy tên khất cái trợn tròn mắt nhìn, vốn dự định xem chê cười của Đỗ Cửu Ngôn, không nghĩ tới thành chê cười của Lại Tứ. . . Trước sau chỉ là chớp mắt một cái, lão đại bọn họ gục xuống.
“Lên.” Bảy người cùng lên, Đỗ Cửu Ngôn không chút chậm trễ nào, cất bước, thân thể ngã ra sau, né gậy đang quất đến, trong sát na, tay chấm đất chân đảo qua, bảy người ngã xuống đất. Nàng phản ứng nhanh động tác càng nhanh, nhảy lên một cái, quỳ gối, phịch một tiếng quỳ trên ngực của một người, người nọ kêu lên một tiếng đau đớn rồi hôn mê.
“Người kế tiếp.” Nhặt gậy gộc lên quất trên không trung một chiêu, một người trước mặt sợ chạy về sau, không đợi xoay người lại, đau nhức trên đầu truyền đến, trợn mắt ngã xuống đất.
Mọi người nhìn mục trừng khẩu ngốc.
Ngân tay cầm cục gạch, mắt trừng còn to hơn cục gạch, hắn không biết công phu nhưng kinh nghiệm đánh nhau phong phú, thủ pháp này của Đỗ Cửu Ngôn cũng không phải một hai ngày có thể luyện thành.
Đảo mắt, người do Lại Tứ cầm đầu đều ngã trên mặt đất, Đỗ Cửu Ngôn sửa